Khi cậu gặp lại cô thì bộ
quần áo trên người của Mahiru đã đổi thành một cái áo thun dài với cái quần
kaki đa dụng.
Cái áo thun bó sát vào
người cô ấy, làm lộ rõ những đường cong mềm mại, quyến rũ nhưng lại rất săn chắc.
Mái tóc dài mượt được bó
lên như một cái màn thầu để tiện làm việc. Cậu cảm thấy chộn rộn lạ thường khi
nhìn vào phần gáy trắng nõn của Mahiru.
Với cô, một người thường
chỉ mặc đầm hoặc váy thì đây đúng là lần đầu tiên cậu thấy Mahiru trong diện mạo
này. Sẽ là một sai lầm nếu cho rằng những bộ quần áo hơi nam tính không phù hợp
với cô.
Đúng là một thiên thần
thì mặc đồ gì cũng đẹp, và cậu đã đứng hình trước vẻ đẹp đấy.
Cậu không chắc là bộ đồ đẹp
đấy có bị bẩn không nhưng có vẻ mọi thứ đã được dọn dẹp khá gọn gàng và dễ đi lại
hơn rồi.
“Bẩn như vậy có sao
không?”
“Vì dù gì cũng vứt đống
này sớm nên bẩn một tí cũng không sao.”
Mahiru, người đang mặc một
cái tạp dề phía trước, nhìn xung quanh căn phòng một cách mệt mỏi và thở dài
nhè nhẹ.
“Như tôi đã nói, cậu có
làm không?”
“….tôi hiểu rồi.”
“Nếu cậu đã biết rồi thì
làm đi. Tôi sẽ không dễ dãi đâu.”
Với giọng nói chắc nịch
không thể cãi lại được, Amane không còn cách nào khác ngoài ngoan ngoãn trả lời
‘Vâng!’.
Và như thế, chiến dịch dọn
dẹp đã chính thức được tiến hành dưới sự chỉ đạo của Thiên thần – sama.
“Đầu tiên thì phải bỏ đống
đồ vươn vải kia vào túi giặt đã. Dọn dẹp cơ bản là làm từ trên xuống dưới,
nhưng trước khi hút bụi thì những góc tường đang bị che bởi một đống thứ cũng
là vấn đề rất lớn. Đống đồ này thì nên giặt theo từng phần vì nó quá nhiều. Cậu
đã phân ra cái nào mặc lại cái nào không mặc nữa chưa? Hay là tôi giặt tất luôn
nhé?”
“Cô muốn làm gì thì làm…”
Mà hiển nhiên trước khi
hút bụi thì cậu phải dọn hết cái đống hổ lốn trên sàn đã.
“…..Cậu không có cái quần
lót nào trên sàn nhà đúng không?”
“Tất nhiên là chúng ở
trong tủ đồ cả rồi.”
“Vậy thì được. Phần giặt
đồ nên để sau vì dù có giặt sạch và phơi khô chúng thì cái đống bụi bặm này sẽ
làm nó bẩn lại ngay thôi. Nếu cậu không cần gấp thì có thể giặt nó sau khi dọn
dẹp xong hết.”
“Vâng.”
“…..Rồi, tới đống tạp
chí, về cơ bản thì toàn thứ vứt đi. Nếu cậu sưu tập chúng thì sẽ là chuyện khác
nhưng với cái đống bừa bộn thế này thì chắc chắn là không phải sưu tập rồi. Nếu
cần thiết thì hãy xé đống đó ra rồi vứt đi hoặc chồng tất cả lại rồi đem bán ve
chai cũng được.”
Mahiru bắt đầu dọn dẹp một
cách nhanh chóng, chất đống tạp chí bừa bãi lên, hướng dẫn Amane bỏ đống quần
áo rơi vãi trên sàn nhà vào giỏ giặt đồ.
Nếu cần thiết thì cậu có
thể giữ lại vài cuốn tạp chí nhưng vì chẳng có gì quan trọng nên cậu cũng mặc
cho chúng bị Mahiru chất thành đống đem bán ve chai.
“Nếu cậu nhặt xong đống
quần áo rồi thì hãy xử lý đống tạp nham trên sàn đi. Cậu nên phân biệt cái nào
giữ lại cái nào bỏ đi để dễ dọn dẹp.”
“……Yea.”
“Nếu có bất mãn gì về phần
phân công thì cậu cứ việc nói ra đi.”
“Không, chỉ là ….tôi định
định dọn dẹp chúng sau thôi.”
“Không có thời gian đâu,
với lại đống đấy cũng là một bãi chiến trường nữa.”
“Được rồi.”
Dù đang là ngày nghỉ
nhưng thời gian vẫn rất có hạn. Vì nếu hút bụi quá trễ thì sẽ làm phiền hàng
xóm xung quanh. Do khối lượng công việc trước khi có thể hút bụi là rất nhiều
và thời gian lại có hạn nên Mahiru đang làm việc hết công suất.
Trong khi đang tự trách
vì sự lười biếng của mình, Amane đồng thời cũng rất ngạc nhiên khi cậu có thể
nhận được sự phân công của Mahiru, nhất là khi cô đã biết cậu chẳng biết làm việc
nhà.
“Tư lệnh Shiina…”
“Nếu đã gọi tôi như thế
thì cậu nên làm theo chỉ dẫn của tôi đi đấy. Vì tôi không thể lục lọi và dọn dẹp
đống đồ cá nhân của cậu được nên hãy chọn ra những thứ cậu thực sự cần dùng đến.”
“Yes sir!”
“Xin đừng biến tôi thành
đàn ông.” (Suu: Cái joke câu trên main gọi bé bằng sir)
Thiên thần – sama đã từ bỏ
cái danh của mình và đang chăm chú dọn dẹp cùng vứt bỏ những thứ lặt vặt xung
quanh một cách nghiêm túc.
Sự kiên nhẫn và dịu dàng
của Mahiru được thể hiện rất rõ ràng trước cái thói quen quăng đồ lung tung mà
không hề nhìn xem nó là gì của cậu. Dù đây không phải là phòng của mình nhưng
Mahiru vẫn dọn dẹp nó một cách nghiêm túc và không hề do dự, như một người vợ
chuyên làm nội trợ vậy.
Chỉ cần mỗi Mahiru là căn
phòng của cậu đã gọn gàng và sạch đẹp rồi.
Tuy nhiên vì phải làm
nhanh do thời gian còn rất ít nên lâu lâu cũng có rơi rớt ra xung quanh.
Cơ mà hiển nhiên người
làm rơi chủ yếu là Amane, và có vẻ như Mahiru đã mất thăng bằng sau khi đạp lên
đống quần áo bị bị cậu làm rơi ra.
Ngay khi Mahiru hét “A”,
cậu đã phóng ngay tới chỗ cô ấy chuẩn bị té xuống như một phản xạ.
Cậu đã dùng thân mình để
đỡ Mahiru tránh va chạm với sàn nhà, một hương thơm dịu nhẹ bay vào mũi cậu, đồng
thời trộn lẫn mùi bụi bặm do dọn dẹp nãy giờ.
Dù mông cậu hơi thốn khi
bị đập mạnh xuống sàn nhưng nó vẫn không có vấn đề gì. Do đang bị Mahiru đè lên
nên cậu phải nghiến răng chịu đựng cái ‘tác dụng của trọng lực’ này. (Suu: Cho nó nhẹ nhàng, nói thẳng ra mất hình
tượng thiên thần của bé :>)
Cũng may là cậu kịp thời
‘dùng thân cứu gái’.
“……Fujimiya – san.”
Mahiru ngẩng mặt lên và
quay qua nhìn cậu trong ngỡ ngàng. Có vẻ như cô ấy không hề giận, đúng hơn là
ánh nhìn khá kì lạ.
“Tôi thừa nhận là mình đã
té, tôi xin lỗi nhưng đó cũng là lý do tôi muốn dọn dẹp cái chỗ này.”
“Lỗi của tôi, tôi xin lỗi….
cô không sao chứ?”
“Tôi không sao, cảm ơn cậu
vì đã đỡ tôi. Tôi cũng xin lỗi vì đã té.”
“Không, lỗi đó của tôi
thì đúng hơn….”
Mahiru đã làm thức ăn cho
cậu và còn dọn dẹp giúp cậu, nếu cô mà bị thương chỉ vì lỗi của cậu nữa thì
đúng là nên chặt cu thật.
Cậu thấy có lỗi đến mức
không dám ngẩng mặt lên.
Mahiru hoàn toàn có thể
trách cậu vì đã làm rơi rớt bừa bãi trên sàn nhà nhưng cô ấy đã không làm thế.
Cơ mà tất nhiên là cô
nàng cũng hơi bực và không tránh khỏi độc miệng một chút bằng chất giọng trong
trẻo của mình.
“Đúng ra mấy việc này tôi
đâu cần phải làm đâu.”
“Tôi thành thật xin lỗi…”
“……Lẽ ra tôi không nên
nói thế. Tôi chỉ đang lẩm nhẩm chút thôi, cậu đừng quan tâm.”
Cô nàng ngẩng lên nhìn cậu
như thể hiện sự giận dỗi.
Cái góc nhìn từ trên xuống
ở gần như vậy trong một tư thế không được tự nhiên khiến cậu cảm thấy hơi khó
chịu, cơ mà cậu còn đang phải làm cái nệm để đỡ Mahiru nữa.
Ngay cả khi đối với một
người chưa từng có hứng thú với con gái như Amane, bỗng nhiên có một mỹ nhân ngồi
trong lòng cũng làm tim cậu đập liên tục.
Dù biết cả 2 không có cảm
giác cho nhau nhưng vẫn có gì đó khiến cậu không được vui cho lắm.
Có vẻ như Mahiru cũng
không để ý lắm, nhưng cậu nhẹ nhàng nhấc vai lên, đẩy nhẹ cô ấy ra và đứng dậy
trước khi cái mặt đỏ như ra máu kia bị phát hiện.
“…..Chúng ta nên tiếp tục
nhỉ?”
“Ừm.”
May thay Mahiru không nhận
thấy sự ngượng ngùng đó và nắm tay cậu để đứng dậy. Cậu cố tỏ ra bình thường và
có vẻ như cô nàng cũng không để ý.
Mà Amane cũng khá chắc là
một người được nhận nhiều sự chú ý của bọn nam sinh như Mahiru sẽ chẳng bối rối
chút nào khi gặp những tình huống như vậy cả.
Cậu cười gượng với cô
nàng rồi bắt đầu quay trở lại việc dọn dẹp.
“……Tôi khá bất ngờ đấy.”
Mahiru nói khi thấy cậu bắt
đầu dọn dẹp một cách cẩn thận, không hề giống Amane của thường ngày chút nào.
Tuy nhiên cậu lại không
nhận ra rằng giấu đằng sau mái tóc dài thượt màu lợt kia là một đôi tai đang ửng
đỏ. (Suu: Uizz, dễ thương vler)
Nhận xét
Đăng nhận xét