“Tình hình của ông sao rồi?”
Đám học sinh vừa được giải
thoát khỏi kỳ kiểm tra cuối kì địa ngục giờ đang phè phởn trong lớp một cách
thoải mái.
Cậu và Itsuka cũng đang
phè phỡn và đánh giá tình hình của nhau sau kì kiểm tra.
“Hửm? Cũng thường. Không
quá tốt nhưng cũng không tạch.”
Chỉ là những câu hỏi quá
quen thuộc, cũng chả có gì đặc biệt cả. Vì đó là những câu đối thoại duy nhất để
hỏi thăm nhau sau một kì kiểm tra.
Và cũng như mọi khi, câu
trả lời của cậu vẫn vậy nên chả có gì đặc biệt để nói về cậu cả.
Cậu trả lời của cậu luôn
gây một sự khó chịu nhất định, nhưng Itsuki cũng đã quá quen nên cũng không
phàn nàn gì.
Mọi thứ học trên lớp đều
vô não cậu cả rồi nên việc ôn tập hay mấy việc tương tự là không cần thiết. Tuy
không được max điểm nhưng vẫn duy trì được ở mức chấp nhận được.
“Mấy người như ông thường
ở hạng 30 là chủ yếu.”
“Mà tôi quen rồi.”
“Quen với việc đó liệu có
phải là một việc tốt không vậy?”
“Một thằng đầu óc suốt
ngày nghĩ vẩn vơ như ông không có quyền nói câu đó đâu.”
Điểm khác biệt duy nhất
giữa Amane và Itsuki chính là trong đầu Itsuki lúc nào cũng nghĩ về Chitose.
Nếu nghiêm túc, Itsuki
hoàn toàn có thể đạt một thứ hạng cao hơn tuy nhiên bởi vì Chitose nên thứ hạng
của cậu còn thấp hơn của Amane.
“……Còn cô nàng ấy thì
sao?”
“Rồi rồi.”
“Thế ông tỏ tình với cô
nàng kia chưa Amane?”
“Nếu nói là xong thì chắc
chắn bọn độc thân cẩu ngoài kia không phải lúc nào cũng ăn cẩu lương rồi.”
Có rất nhiều người dù
mong muốn nhưng vẫn không bao giờ có được, và cách nói của Itsuki sẽ làm những
ai đang lắng nghe cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng cậu thì chẳng cảm
thấy gì vì ngay từ đầu cậu đã không có ý định có người yêu hay tỏ tình rồi.
“Vậy vụ đó ông tính sao?”
“Hẹn hò đôi thôi.”
“Và tôi sẽ ngồi tưởng tượng
ra cô bạn gái của tôi.”
“Cố lên hãy hiện thực hóa
cô ấy cho bọn tôi xem nào!”
“Với tính cách của tôi
thì ông nghĩ điều đó khả thi sao?”
“….Cũng phải.”
“Thấy chưa.”
Dù Amane tồn tại, nhưng tồn
tại cảm của cậu lại thấp đến đáng thương.
Một tính cách phiền phức
cũng như những câu trả lời bằng từ đơn làm cậu như một thằng thảm hại cao ngạo
lạnh lùng mà chả ai muốn đón nhận cả. Và với tính cách đó thì người yêu là một
chuyện xa vời.
Mà dù có xảy ra thì đó
cũng chỉ là một mối quan hệ qua loa, như kiểu tán tỉnh lẫn nhau cho vui chứ
không đậm sâu như của Itsuki.
“Mà thật ra ông nên tìm
người con gái của đời mình đi. Chỉ cần cắt cái mái ngắn lên, chải chuốt đầu tóc
cho gọn gàng và đổi màu mắt thì bọn con gái sẽ xếp thành đàn theo đuổi ông đấy.”
Cậu cũng có ý định đánh
giá lại bản thân một cách chính xác, mà thật ra theo cậu thấy ngay cả một tên đẹp
mã như Kadowaki cũng không tươm tất bằng Itsuki cơ. (Suu: Mẹ nó mấy lần mém gõ
là Kadokawa)
Nếu cậu điều chỉnh ngoại
hình của mình lại thì việc đẹp trai hơn bọn xung quanh là điều hoàn toàn khả
thi.
Tuy nhiên cậu lại không đủ
khéo tay cũng như khiếu thẩm mĩ trong việc tân trang bản thân để nâng niu tình
bạn với mấy thằng đựa rựa xung quanh.
“Chả ai thèm nhìn tôi đâu
mà tân trang làm gì.”
“Cũng đúng. Nhưng ngay cả
khi cậu không khơi nổi được hứng thú của người khác thì việc tìm hiểu tính cách
của nhau sẽ trở nên bất khả thi.”
“……..với tôi không có ý định
gây ấn tượng gì với cô ấy bây giờ cả.”
Dù cậu có định tỏ tình đi
chăng nữa thì khi nhìn xung quanh cô ấy, cậu sẽ ngay lập tức vỡ mộng thôi.
Cậu là một người lôi
thôi, một người không có khả năng để sống một mình cũng như tiến triển trong
các mối quan hệ. Amane cũng sẽ cười vào cái ý nghĩ liệu có cô gái nào bị cậu
thu hút hay không.
Với cậu cũng không muốn
tiến thêm với cô ấy vì tính cách của Mahiru không thể chăm sóc quan tâm đến người
khác. (Suu: Xàm à?)
Với bây giờ cái ăn của cậu
hoàn toàn phụ thuộc vào Mahiru, nên nếu cậu hành động thiếu suy nghĩ thì hậu quả
có thể sẽ rất nghiêm trọng. Mà đó cũng là một trong những nguyên nhân chính khiến
cậu không làm gì để xúc tiến mối quan hệ cả hai.
Với Amane thì việc nấu ăn
của Mahiru sẽ là ưu tiên hàng đầu và cậu vẫn chưa tìm ra cách để trả ơn cô
nàng.
“Quả là một tên nhạt nhẽo….
tôi đang định giới thiệu ông với vài đứa bạn của Chitose đây.”
“Vô nghĩa thôi. Mấy thằng
bạn của Chitose hẳn là những tên rất thượng dank nên tôi không chắc là mình có
thể theo kịp mấy tên đó hay không nữa.”
“Mà cũng đúng, ông là một
tên nhạt nhẽo ha.”
“Ông im đi nào.”
“Nếu ông nói thế thì coi
như tôi chưa nói gì vậy. Với lại liệu có quá ngu ngốc khi phí hoài tuổi thanh
xuân như vậy không?”
“Tôi thì thấy phiền vl.”
Dù đó cũng không phải là
điều bắt buộc hay quan trọng trong tuổi học trò nhưng cậu không muốn xúc tiến
thêm mối quan hệ của cả 2 vì cảm thấy không cần thiết.
Cơ mà cô nàng Tenshi –
sama cũng không phải là một đối tượng dễ dàng gì nên cậu cũng chẳng màng đến
chuyện đó.
“…….tôi cũng không cảm thấy
cần thiết lắm.”
“Rồi rồi.”
“Cơ mà nếu như ông thay đổi
tính cách thì sao nhỉ?”
“Ông nói cái quần què gì
vậy?”
“Biết đâu cô nàng chỉ
thích mấy thằng hay quan tâm đến người khác thì sao?”
“Đề nghị ông đừng nói nữa
nếu tôi chưa cho phép.”
Amane không thể tượng tưởng nổi nếu mình trở
thành một thằng đực rựa ấm áp như trong lời của Itsuki sẽ như thế nào.
Itsuki hứng thú bừng bừng
nhìn cậu, bỗng nhiên ánh mắt cậu ta chuyển qua chỗ khác với cái nhìn đầy hạnh
phúc.
“Đi về chung không?”
“Ừm, Chika.”
Có vẻ như Itsuki có hứa sẽ
về chung với Chitose, bạn gái của cậu ta.
Ở phía sau lưng Itsuki là
một cô gái tomboy với mái tóc màu nâu ngắn đang vẫy vẫy với Itsuki.
Bầu không khí hạnh phúc
cùng với nụ cười tỏa nắng khiến mọi thứ như sáng hẳn lên. Cậu có thể thấy rất
rõ một cô nàng với tính cách sôi nổi và vui tươi, và một cô gái sôi nổi sẽ có 2
mặt xấu và tốt.
Chitose, một vẻ đẹp khác
với Mahiru đang chạy tới đây với một nụ cười tươi trên mặt.
Amane giữ im lặng vì cậu
thường gây ra nhiều rắc rối mỗi khi nói chuyện với Chitose.
“Chi-mo cũng nghĩ dạng
người như ông rất thích hợp để làm người yêu đấy.”
“Đề nghị lần hai, ông đừng
nói nữa.”
“Ể, cậu có bạn gái rồi
à?!”
“Tất nhiên là méo.”
“Ể, tưởng gì. Khi nào tỏ
tình nhớ báo tôi nha~!”
Chitose tỏ ra tiếc nuối với
câu trả lời của cậu.
“Tên bạn trai của cô thân
với tôi quá nên cô bạn gái ảo của tôi đang rất buồn đây này.”
“Ể? Cậu có bạn gái ảo à?”
“Đó hẳn sẽ là một câu
chuyện rất dài và cảm động nếu cô bạn gái ảo đó vẫn còn nhỉ!?”
“~ cố lên nào ~ chứng
minh mình là đàn ông nào ~”
“2 người phiền phức quá đấy…..”
“Ông cũng đâu có khỏe
đâu”
“Nên lấy năng lượng từ bọn
tôi nàyyyy ~”
Tinh thần của cậu đã kiệt
quệ trước cả thể chất cơ.
Những ngày thường thì cậu
chỉ nói chuyện với những người rất thân và cố gắng sống một cuộc sống cao trung
bình thường nhất theo bản năng, nhưng khi nói chuyện với những sinh vật thượng
dank như Chitose thì cậu gần như sức cùng lực kiệt.
Chitose, người chẳng quan
tâm thứ gì khác vỗ vai cậu và nói “Đừng lười biếng nha.” trong khi cười hớn hở và
không hề để ý đến sự bất lực trên khuôn mặt cậu.
Và tên khốn Itsuki cũng
cười và nói câu y chang nên Amane gần như bất lực và chỉ có thể hít thở sâu để
lấy lại sự tỉnh táo.
“…….2 người rảnh quá nhỉ.”
Sau khi về nhà và chiến hết
mấy món ăn tự làm của Mahiru, cậu rửa chúng rồi quay trở lại phòng khác trong
khi Mahiru đang cầm bài kiểm tra.
Trong khi cậu đang cố gắng
không lười biếng trong việc rửa bát và bắt Mahiru phải làm hết thì cô nàng ngồi
trong phòng khách nhà cậu vì cảm thấy nếu về luôn thì áy náy quá.
“Điểm của cậu như nào?”
“Nhìn là cô biết rồi đấy.”
Cô nàng đang kiểm tra lại
kết quả và câu trả lời dựa trên cuốn vở ghi chép trong lớp.
“Vậy kết quả của cô thì
sao?”
“Nếu tôi không viết nhầm
câu trả lời lên tờ trả lời thì điểm số sẽ là max.”
“Cô nói như đúng rồi.”
Khi nghe cô nàng nói thế
thì cậu cũng chẳng ngạc nhiên lắm.
Bởi vì cậu thường xuyên
thấy tên cô nàng ở vị trí thứ nhất trên bảng xếp hạng khối.
Nên chả có gì phải kinh
ngạc khi nghe thấy từ ‘max điểm’ đó từ miệng của Mahiru cả.
“Tôi cũng không ghét học
bài. Với lại tôi học kiến thức này trước một năm rồi nên ôn tập cũng không cần
thiết lắm.”
“Vãi nồi, cô kinh vậy.”
“Tình hình học tập của
Fujinomiya – san cũng như dự đoán nhỉ.”
“Tôi tự biết khả năng của
mình thôi.”
“Tôi có nhớ nhìn thấy tên
cậu trong nhóm xếp hạng thấp cực.”
Thường thì có những thứ
không nói ra thì ai cũng hiểu rõ.
Nếu bạn cho rằng không được
top 1 thì học để làm gì thì bạn không nên nhìn hạng của Amane lần trước.
Thành tích của cậu như vậy
không phải bởi vì cậu không học hành nghiêm túc, mà là do tình hình của gia
đình cậu.
“Mà, vì đang ở một mình
nên việc giữ vững điểm số”
Vì để sống một mình nên
duy trì điểm số là việc khó có thể tránh khỏi.
Cũng có những luật lệ
khác như phải gặp mặt gia đình 6 tháng 1 lần, nhưng cậu dùng cái lý do đi chơi
xa nên cái luật đó cũng không đáng lo lắm.
“Tôi luôn học để giữ mức
điểm của bản thân ở mức an toàn chứ không như cô, luôn cố gắng hết sức.”
“……..bởi vì tôi bắt buộc
phải cố hết sức…”
Mahiru nói nhỏ.
Cảm xúc của cô đã bị che
mất bởi mái tóc, nhưng rõ ràng nó không vui vẻ gì.
Tuy nhiên cậu không nhận
ra được vì cô nàng đã ngay lập tức ngẩng mặt lên và khuôn mặt vẫn biểu cảm như
thường.
Dù được che giấu đi nhưng
bầu không khí vẫn hơi chùng xuống.
Lâu lâu thì Mahiru cũng
cho thấy những cảm xúc như vậy.
Dù cậu không hề nói những
lời khiếm nhã hay xúc phạm, nhưng cảm xúc của cô đôi khi như kiểu có vấn đề gì
đó luôn vấn vương trong lòng.
Thật không khó để nhận ra
rằng gia đình của Mahiru thật sự có vấn đề.
Vì thế nên cậu cũng không
nói gì nữa.
Amane không muốn đụng đến
giới hạn đó vì cậu biết đó không phải là nơi một người lạ có thể bước vào được.
Bởi vì cậu cũng có những
thứ mà không muốn ai biết được.
Việc xâm phạm vào những
bí mật đó sẽ rất thô lỗ và bất lịch sự.
Mahiru đã giấu bầu không
khí trước đó đi và nói với cậu bằng một giọng lành lạnh như bình thường “Tôi
mong gặp lại cậu sớm.” rồi đóng sách vở và ra về.
Cậu cũng không muốn ngăn
cô ấy lại nên cũng chỉ nói “Ừm.” rồi nhìn Mahiru dọn dẹp mọi thứ rồi đi về.
Sau khi Mahiru dọn xong,
cậu để ý thấy một thứ nằm khuất sau cái cốc nước mà nãy giờ không ai để ý tới.
Đó là một tấm thẻ ID học
sinh mà ai cũng có.
Có vẻ như lúc mở vở ra,
nó bị rơi ra mà cô không để ý.
Ngoài bức hình đại diện
ra thì trên đó còn có họ tên, số ID, ngày sinh và nhóm máu.
“Cô làm rơi này.”
“À, cảm ơn cậu nhé. Chúc
ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Amane thở dài nhè nhẹ khi
nhìn Mahiru làm xong mọi thứ và rời khỏi phòng cậu.
Cậu nhớ lại ngày sinh của
cô mà hồi nãy cậu thấy được trên tấm thẻ học sinh rồi xoa xoa trán.
“…..còn bốn ngày nữa à.”
Vì bây giờ mới biết được
ngày sinh của Mahiru thông qua thẻ học sinh là hơi trễ nên Amane tiếp tục thở
dài.
-------------------
Suu: Dài vloz, bù cho tuần trước đấy nhé <(“)
Nhận xét
Đăng nhận xét