Thanh niên Amane, người
đã đi mua quà sinh nhật xong sau khi nghe lời khuyên từ Itsuki và Chitose giờ
đang nhìn từ phía sau lưng Mahiru với khuôn mặt căng cmn thẳng trong ngày sinh
nhật của cô.
Ngoài mua quà ra thì cậu
cũng mua một cái bánh crepe (phiên bản cherry mùa đông giới hạn) để cảm ơn
Chitose vì mấy lời góp ý. Giờ thì Amane đang không biết nên đưa quà cho Mahiru
vào lúc nào…..
Còn nhân vật chính của
hôm nay vẫn đang nấu ăn như thường lệ.
Dù không biết thực đơn
nhưng có vẻ hôm nay là món Nhật như thường lệ. Cậu cố tỏ ra bình thường như mọi
khi.
Có vẻ như không khí không
giống sinh nhật tí nào cả, cậu cảm thấy mọi thứ vẫn như mọi ngày.
Và điều đó vẫn thế ngay cả
khi đã bắt đầu ăn, dù vẫn nói chuyện bình thường nhưng mọi thứ không có vẻ gì
liên quan đến ngày sinh nhật cả.
Cậu đang phân vân không
biết nên đưa quà vào lúc nào sau khi liếc nhanh qua cái bọc giấy nằm phía sau
ghế sofa.
Sau khi dọn dẹp xong, cậu
quay về phòng khách và nhìn thấy Mahiru đang ngồi đọc mấy quyển sách mà cô nàng
mang qua.
Dù đang đọc sách nhưng
cái khí chất đó của cô nàng vẫn như một Thiên thần vậy.
Cậu hơi ngập ngừng khi
chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh cô……. Nhưng đã lấy hết dũng khí rồi cầm cái túi giấy
và ngồi xuống kế bên Mahiru.
Mahiru bất ngờ ngước mặt
lên.
Có vẻ cô nàng đã nghe thấy
tiếng sột soạt do cái túi giấy gây ra nên đã ngước lên và nhìn cái túi giấy của
cậu.
Mahiru nhìn cậu với khuôn
mặt chấm hỏi, có vẻ như cô nàng không nhận ra hôm nay là sinh nhật của mình.
“Tặng cô này.”
Cậu lấy hết dũng khí và đặt
nó lên đầu gối của cô nàng.
“Nhân dịp gì vậy?”
“Tặng sinh nhật cô đấy.”
“Ừm thì… làm sao cậu biết
được? Tôi nhớ tôi đâu có nói cho ai đâu nhỉ.”
Dù có hơi nghi ngờ khi
nghe cậu trả lời “Tôi biết nhờ thấy được thẻ học sinh của cô làm rớt hôm bữa ấy.”
nhưng biểu cảm của cô nàng cũng không có gì đáng lo lắm.
“Mà, tôi cũng chả bao giờ
ăn mừng sinh nhật của mình cả.”
Mahiru nói nhỏ như để lảng
tránh vấn đề vậy.
Đôi mắt của cô nàng hiện
rõ sự trốn tránh cái từ ‘sinh nhật’ rất rõ ràng.
Cậu có vẻ hiểu được phần
nào.
Có vẻ như lời giải thích
duy nhất có vẻ là do chính cô nàng còn không nhớ rõ ngày sinh nhật của mình.
Này, ngày sinh nhật của bản
thân mà cô còn không nhớ được nữa à?
Nếu không phải là quên
thì cái thái độ gì thế kia?
“Vậy à. Vậy cứ coi đây là
lòng biết ơn của tôi vì đã nhờ cô nấu ăn hằng ngày dùm tôi đi.”
Tuy nhiên thì giữa 2 việc
tặng quà mừng sinh nhật với lời cảm ơn bình thường có một sự khác biệt không hề
nhỏ. Vì câu nói kia của Mahiru nên cậu cố tình chuyển sang việc trả ơn thay vì
quà sinh nhật.
Vì ngày nào cậu cũng được
hưởng những bữa ăn ngon cũng như được chăm sóc nên việc trả lại một phần ơn
cũng là điều hợp lý.
Dù Mahiru có vẻ khá bối rối
khi Amane đưa cho cô cái túi giấy, cô nàng vẫn nhận nó với khuôn mặt cúi gầm xuống
khá khó hiểu.
Sự chú ý của cô chuyển sang
thứ nằm bên trong cái túi.
“……tôi mở nó ra nhé?”
“Ừm.”
Mahiru lấy cái hộp bên
trong ra, cởi sợi dây ribbon và gỡ lớp giấy gói một cách cẩn thận.
Cậu cảm thấy khá hồi hộp
khi nhìn chính người mình tặng mở món quà ra ngay trước mặt.
Bên trong là kem dưỡng
tay theo như lời khuyên của Itsuki. Trong cái hộp còn có một món quà nhỏ vì nó
được bán theo set.
À với đây không phải là
loại kem có hương thơm, nó chỉ giúp giữ ẩm cho tay để tay không bị chai sần khi
làm việc nhà.
Cậu đã kiểm tra chất lượng
trên mạng nên đảm bảo rất hiệu quả.
“Mà cảm ơn cậu nhé. Tôi
thường hay làm việc nhà nên tay dễ khô. Thật ra tôi cũng có một cái giống cậu tặng
nhưng có hương. Nhưng có vẻ của cậu hiệu quả hơn hẳn cái kia.”
“Cái này thực dụng nhỉ.”
“Cậu còn thực dụng hơn đấy.”
“Cảm ơn cô nhé.”
Amane cũng bớt căng thẳng
và cười một chút khi thấy Mahiru cũng biết công dụng của nó.
Ấn tượng không tệ lắm.
Bên trong còn một thứ nữa,
nhưng…. Cậu hơi xấu hổ khi thấy nó được mở ra trước mặt mình.
Cô nàng nhận ra còn có một
thứ nữa trong cái túi giấy khi bỏ kem dưỡng tay vô lại.
“……..có cái gì nữa này?”
“À. Cái đó là quà tặng
kèm.”
“Quà tặng kèm?”
“Ừm.”
Mahiru ngẩng đầu lên và hỏi
cậu với ánh nhìn khó hiểu rồi cúi xuống lấy nó ra.
Nó có màu trùng với màu của
cái túi giấy nên rất khó nhìn thấy và được đặt ở dưới cùng. Thường thì sẽ rất
khó thấy nó nếu không lấy cái hộp kem dưỡng tay ra.
Nó được để trong một cái
túi nhựa chứ không phải trong hộp với kích thước mà Mahiru có thể ôm trọn bằng
2 tay.
Amane tự hỏi xem phản ứng
của Mahiru sẽ như thế nào khi mở nó ra (Cậu đang đứng)---Cô nàng lấy nó ra.
“……Một con gấu?”
Mahiru thốt lên một cách
ngạc nhiên khi thấy nó.
Một con thú nhồi bông
không quá to, đủ để một học sinh tiểu học ôm.
Nó rất nổi bật nhờ độ mềm,
màu lông nhẹ giống màu tóc của Mahiru và con ngươi lóng lánh trên một khuôn mặt
ngây thơ giống y chang cô nàng.
Dù đã là học sinh Cao
trung nhưng tặng thú nhồi bông cũng không có gì là kì lạ.
Thế nên cậu mới chọn con
gấu bông này, vì theo như Chitose nói thì dù là ai đi nữa thì đã là con gái thì
sẽ thích những thích dễ thương
Vì cậu rất ngượng khi mua
một thứ dễ thương như vậy một mình nên đã rủ Chitose đi theo và mua cho cô nàng
một cái bánh crepe trước trạm tàu điện ngầm.
Cơ mà cậu đã bị Chitose
cười liên tục kể từ lúc chọn quà đến chọn giấy gói, nên có vẻ đi một người vẫn
đỡ ngượng hơn nhiều.
“……tôi nghĩ chắc cô cũng
thích những thứ như thế này.”
Cậu vừa nói vừa gãi đầu
và lảng mắt đi.
Amane hoàn toàn dở ở mảng
này.
Vì cậu người khác giới
duy nhất mà cậu từng tặng quà là mẹ cậu nên trường hợp nên cũng khá dễ hiểu.
Cô nàng sẽ nghĩ gì khi nhận
được một con thú nhồi bông từ 1 thằng đực nhỉ… Vài giây sau khi cậu nói, Mahiru
cuối xuống nhìn vào mặt con gấu.
Rất khó để nói cô nàng vui
hay không vui, cô nàng chỉ nhìn chằm chằm vào con gấu bông.
“Mà, nếu cô không thích
thì cứ vứt nó đi cũng không sao.” (Suu: Ngu cực, nhưng thính nằm ở trong đây
.-.)
Cậu nói với ý định pha
trò, nhưng Mahiru ngẩng lên và la vào mặt cậu.
“Không đời nào tôi sẽ làm
thế!”
“À, ừm, tôi lại không
nghĩ nó hợp với tính cách của Shiina…”
Cậu nói lầm bầm vì không
ngờ cô nàng phản ứng dữ dội đến vậy, trong khi Mahiru quay xuống nhìn con gấu lần
nữa.
“……..Tôi không hề làm những
việc tồi tệ như vậy…”
Cô nàng vòng tay qua con
gấu và ôm nó.
Hành động này giống như là một đứa trẻ đang ôm món đồ chơi mà mình thích, hay giống người mẹ ôm đứa con vậy.
Cô nàng ôm nó thật chặt
như một báu vật quý giá của mình.
Mahiru nhìn xuống con gấu
trong lòng mình và nheo mắt lại.
Biểu cảm của cô nàng
không phải là khuôn mặt vô cảm xúc thường ngày hay là phấn khích, mà là một
gương mặt buông lỏng và hạnh phúc.
Và nụ cười trong sáng đó
đẹp đến nỗi cậu ngây ra như phỗng.
(----Ước gì mình đừng thấy
nụ cười đó)
Bởi vị khi thấy nụ cười
đó, cậu tưởng chừng như mình đã quên cả việc thở.
Dù cho cả khi Amane không
hề thích mấy thứ như tình cảm, nhưng việc nhìn thấy biểu cảm đó của một cô gái
đẹp như vậy đã làm tim cậu chậm một nhịp.
Hành động ôm một con gấu
nhồi bông một cách cẩn thận đó dễ thương đến mức bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ đứng
tim. Dù cho ngay cả khi Amane biết rằng cô nàng rất ít biểu hiện như vậy.
Mặt cậu hiện giờ đang
nóng hơn bình thường rất nhiều.
Cậu ngượng đến mức nói thầm
“….chết tiệt!”.
May là Mahiru không nghe
thấy được và vẫn đang vùi nửa mặt vào con gấu nhồi bông.
Quá dễ thương, may là cậu kìm lại được và
không thốt ra bất cứ câu nào tự bóp nữa.
“…….Tôi mừng là cô
thích.”
Mahiru ngước lên nhìn cậu.
“……..Đây là lần đâu tiên
tôi nhận được một thứ như vậy.”
“Ể, tôi nghĩ cậu thường
nhận được mấy món quà như vậy, vì cậu quá nổi tiếng mà….”
“Tôi làm gì có….”
Cậu thở dài nhẹ nhõm khi
nghe thấy giọng nói trong veo và biểu cảm đó của cô nàng.
“…..Tôi chưa từng nói cho
ai biết ngày sinh nhật của bản thân vì tôi không thích nó…”
Mahiru nói thế và nhìn xuống
con gấu.
Trái ngược với lời nói ở
trên, cô nàng nhìn nó với ánh mắt yêu thích và dễ chịu.
“Tôi thường không nhận
quà từ những người lạ hay không liên quan đến bản thân.”
“May mà cô không từ chối.”
“…..Fujimiya-san không phải
là người lạ.”
Mahiru nói một cách nhẹ
nhàng và ngẩng đầu lên nhìn cậu, và cậu đã hối hận khi nhìn trực tiếp vào gương
mặt của cô nàng.
Khi Mahiru bất ngờ ngẩng
mặt lên, cậu đã hoàn toàn câm nín trước sự dễ thương vô địch ấy.
Nó dễ thương đến mức làm
cậu muốn vuốt ve đầu của cô nàng trong vô thức.
“……Có chuyện gì vậy?”
“Ầy, không có gì.”
Mahiru nghiêng đầu thắc mắc,
và nó đã mém chút nữa làm Amane không nhịn được ngất đi bởi cái sự dễ thương vô
đối đó.
Một cô gái xinh đẹp thường
sẽ rất phiền phức, vì cô nàng sẽ làm bạn gần như đứng tim trong mọi hành động
và cử chỉ.
Việc nói một người dễ
thương ngay trước mặt họ sẽ cực kì xấu hổ nên cậu chỉ có đủ tự tin để đánh trống
lảng một cách hoàn hảo nhất mà thôi.
Và trái tim cậu cũng đã
chậm không biết bao nhiêu nhịp rồi nên thêm chút xấu hổ nữa thì chắc là cậu
thăng luôn.
“…………Cảm ơn nhé,
Fujimiya-san.”
Giọng nói nhỏ nhẹ dễ thương đó buộc Amane phải quay sang chỗ khác để giấu sự xấu hổ của bản thân.
Nhận xét
Đăng nhận xét