“Kế hoạch cho Giáng sinh
à? Tôi không làm gì cả.”
Mahiru, người đang ngồi
trên sofa trả lời nhẹ tênh khi cậu hỏi sau khi rửa bát xong.
Cậu tưởng cô nàng sẽ tham
gia tiệc pajama các kiểu nhưng có vẻ là không.
Amane trông khá ngạc
nhiên, còn Mahiru thì nhìn cậu và mỉm cười.
“Thật ra là tôi được một
bạn nam trong lớp mời đi chơi, nhưng tôi từ chối vì không muốn đi với một người
con trai khác.”
“Tội thằng nhỏ….”
Mahiru rất cảnh giác khi
đi ra ngoài, nhất là với nam nên chắc hẳn thằng đực rựa xấu số với hi vọng mỏng
manh kia đã phải quỳ khóc trước bức tường thành cao tận trời.
Amane thì rất ấn tượng với
cậu trai đó. Có đủ can đảm để mời một Thiên thần đi chơi thì chắc chắn không phải
là người thường.
“………..Có phải cậu ta muốn gần gũi với tôi hơn?”
“Chắc vậy.”
“Để làm gì thế?”
“À thì, chắc để hẹn hò với
cô nhỉ?”
“Tại sao cậu ta muốn làm thế?”
“...........Để làm chuyện này nọ
sau khi hẹn hò, chắc vậy.”
“Thật đen tối.”
Cô nàng đã cắt ngang cái cử chỉ khoa tay trong khi nói “À, thì” của cậu ta
bằng lời từ chối thẳng thừng.
“Mà tôi nghĩ đó chỉ là một trong số các lý do thôi, cô đừng đa nghi quá. Chắc
cô cũng hiểu ý nghĩa ánh nhìn của bọn con trai mà nhỉ.”
“Ừm, không phải ai cũng nhìn tôi với ý đồ bất chính cả. Amane – kun chắc
cũng khác nhỉ?”
“Này, tôi đã nhìn cô một cách dâm dục bao giờ.”
Cậu vẫn đủ nghị lực để ngăn bản thân không suy nghĩ bất cứ điều gì xấu xa
khi nhìn thấy độ dễ thương của Mahiru.
Mà nếu có thì lần đầu tiên gặp nhau, Mahiru đã chẳng thèm ngó tới cậu.
Một cậu trai vô hại, đủ an toàn để cô có thể ngồi cạnh cậu, nếu có bất cứ
suy nghĩ không đúng đắn nào nảy sinh thì cô đã tránh xa cậu nhanh nhất có thể.
Mà cậu cũng không muốn phá vỡ mối quan hệ hiện nay, vì cậu không hề muốn
cũng như suy nghĩ cho cái bụng của bản thân.
“Ừm, Amane – kun có vẻ như chả hứng thú với tôi khi lần đầu gặp nhau.”
“Ừ thì”
“Bởi vậy, tôi rất tin tưởng cậu.”
“Ừm.”
Về phương diện là một thằng đàn ông, cậu đã thất bại thảm hại, nhưng cậu vẫn
khá hài lòng với vị trí ‘thằng đực rựa vô hại’ của mình.
“…..Vậy, cậu có kế hoạch gì cho Giáng Sinh hay sao mà hỏi tôi thế, Amane –
kun?”
“Hửm, à…… Do Itsuki và một người nữa sẽ đến nhà tôi vào trưa ngày 24, mà, mọi
thứ vẫn bình thường thôi, chỉ là bữa tối sẽ trễ hơn tí.”
Mahiru gật gật đầu sau khi đã trở lại chính đề.
“Được rồi. Vậy cậu hãy gọi cho tôi sau khi buổi tiệc Giáng Sinh kết thúc, rồi
tôi sẽ bắt đầu nấu cơm. Tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ trước đó.”
“Ừm, mà, xin lỗi nhé”
“Không sao đâu, cậu cứ tự nhiên.”
“……..cô không cảm thấy cô đơn à?”
“Tôi quen rồi.”
Tim cậu nhói một chút.
Nụ cười của cô như đã chạy trốn thật xa, có thể là từ ngày gia đình của cô
không còn là một mái ấm nữa.
“…….Ừ, thì”
“Ừm?”
“…..Dù lời mời này có hơi đường đột nhưng….. Có thể ngày 24 không được,
nhưng ngày Giáng Sinh thì cô đi chơi chung với tôi nhé?” (Suu: Cho ông nào chưa
biết, 25 là Giáng Sinh, còn 24 là Giáng Sinh Eve)
Cậu cảm thấy khá xấu hổ khi thực hiện lời mời này.
Dù cậu không có ý gì nhưng thường khi mời một người cùng đi chơi Giáng Sinh
sẽ mang một ý nghĩa đặc biệt khác.
Nhưng cậu không hề có ý khác.
Chỉ là cậu không muốn thấy Mahiru cúi mặt xuống với cái nhìn trống rỗng cô
đơn trong mắt.
Cô nàng chớp mắt trong ngạc
nhiên.
“Đi chung, ý cậu là sao?”
“Ể? À, không có gì. Xin lỗi
nhé.”
Cậu ngay lập tức vờ như
chưa có gì xảy ra trước câu hỏi trọng tâm của Mahiru.
Vì cả 2 không hẹn hò nên
sẽ rất phiền phức nếu có ai đó thấy cả 2 đi chung với nhau.
Nếu không thì cả 2 sẽ ở
nhà cùng nhau, nhưng như vậy thì không khác thường ngày là mấy.
Chỉ ngồi cùng nhau và
không làm gì cả sẽ khá là vãi lờ.
Nói chung cậu cảm thấy tốt
nhất là nên bỏ ý định kia đi nhanh nhất có thể, nhưng Mahiru lại đang nhìn cậu
một cách trầm lặng.
“……Ừm, về việc đó, tôi đồng
ý.” (Suu: Ổn :>)
Điều bất ngờ là Mahiru
không có vẻ gì là miễn cưỡng cả.
Một ngón tay thon dài chỉ
về phía TV.
Đúng hơn là cái máy
console đặt trên kệ TV.
Mahiru dạo này có vẻ hứng
thú với nó, “….tôi chưa thử nó bao giờ”, cô nàng nói bằng một giọng rất nhỏ.
Khi nghĩ đến thì điều này
khá hợp lý, nếu một nam một nữ không hẹn hò ngày Giáng Sinh thì sẽ ngồi nhà
chơi game với nhau.
“À, thì….. cũng được.
Nhưng mà có ổn không vậy? Game ấy.”
“Không được à?”
“Không phải”
“Vậy thì ổn rồi.”
“Ừ…. ừm.”
Nói chung là mọi chuyện đều
rất ổn vì cậu chắc chắn hi vọng của Mahiru sẽ được thỏa mãn một cách triệt để.
Cậu cũng muốn giúp cô ấy
vui. Ngày Giáng Sinh cậu cũng chẳng có kế hoạch gì nên ngồi nhà ăn cơm ‘vợ’ nấu
cũng là một sự hưởng thụ.
“Mà, hãy thư giãn vì một
‘Giáng Sinh không có gì làm’ nào.”
“Ừm.”
Cậu gật gật đầu rồi quay đi như thường lệ, và đã bỏ sót một nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt của Mahiru.
Nhận xét
Đăng nhận xét