“Chúc Mừng Giáng Sinh!”
Vậy là mùa lễ Giáng Sinh đáng
mong chờ đã đến.
Hiện đang bước vào kì nghỉ
đông, và Itsuki cùng với Chitose đã xách cả vali hành lí đến trước nhà cậu như
đi hotel vậy.
Giờ là khoảng 1 giờ trưa.
Ở trên bàn là pizza và nước
ép trái cây đặt mang về. Dù cả bọn đã hẹn trước rất sớm, nhưng việc chiến đấu với
cái đám đông Giáng Sinh đã làm cả 2 người chỉ đến vừa kịp lúc.
Đây là thời điểm rất
thích hợp để ăn trưa. Cả 2 người họ tới đây ngay đúng giờ trưa và đồ ăn cũng đã
có sẵn hết nên chả phải lo lắng gì cả.
“Rồi rồi, Chúc Mừng Giáng
Sinh.”
“Ỉu xìu quá! Lại nào!”
“MERRY CHRISTMAS” (Suu:
Thằng main hét tiếng Anh luôn =]])
“Cậu phát âm đúng đấy
nhưng kiểu gì nghe cũng chán đời vãi.”
Tất nhiên là không thể so
sánh với Chitose, người có dây thanh quản cao đến đáng sợ.
Itsuki tất nhiên hiểu rõ
điều này, cậu ta vuốt ve đầu Chitose rồi cười mỉm một cách thoải mái.
“Được rồi, đến đó thôi.
Bây giờ ăn, chơi, ngủ nào.”
“Sao không ngủ rồi quện
nhau ở nhà ông đi, rảnh vãi.”
“Tôi đùa thôi. Nếu có ngủ
thì ít ra cũng phải có giường đã.”
“Bố mẹ ông cũng đâu có ở
nhà đâu, qua đây làm gì.”
“Ơ---, Amane ông nghĩ bậy
bạ gì đấy?”
Chitose cười ma mãnh, còn
cậu thì đã bỏ vô bếp từ lâu để lấy dĩa và ly.
Thấy bị ăn nguyên cục bơ,
cô bĩu môi nhưng vẫn đi theo sau lưng cậu để vào bếp để giúp.
Căn bếp tất nhiên là rất
tươm tất và đầy đủ bởi đây là lãnh địa của Mahiru. Cô nàng đã sắp xếp tất cả dụng
cụ và gia vị một cách gọn gàng nhất có thể để dễ dàng lấy ra sử dụng mỗi khi cần.
“Quao, không ngờ nó đẹp
như vậy đó.”
“Ừm thì…”
Cậu mở tủ ra và lấy dĩa với
ly rồi đưa cho Chitose một nửa trong khi cô nàng này nhìn chằm chằm với cái tủ.
“……cái gì đây?”
“Gì cơ?”
Amane cảm thấy nụ cười của
Chitose có phần hơi gượng gạo nhưng cậu mặc kệ và lắc lắc vai cô.
Có vẻ cậu vừa làm một
hành động gì đó khá dễ hiểu lầm đối với Chitose, nhưng do cô nàng cũng im lặng
nên cậu cũng bỏ qua luôn.
Amane và Chitose trở lại
phòng khách, nơi Itsuki đang ngồi chờ trong khi Chitose thì có vẻ khá nao nao,
cô nàng véo má Itsuki.
“Mà, phòng cậu công nhận
đẹp đẽ và tươm tất nhỉ, rộng rãi nữa.”
Sau khi vừa ăn vừa nghe
nhạc-giáng-sinh, Chitose ngước lên và quan sát xung quanh phòng khách, nơi chỉ
có 3 người đang ngồi.
Rộng là nhờ bố mẹ cậu
thuê dùm cậu, sạch là nhờ Mahiru đã dọn dẹp hằng ngày cho cậu, nên Amane chỉ có
thể nói “Ừm thì…cảm ơn”.
“Mà, nó vốn đẹp từ ban đầu
rồi nên cũng không có gì.” [Amane]
“Uizz.” [Itsuki]
“Ừm ừm, và có mùi của gái
nữa.” [Chitose]
“Clgt?” [Amane]
Chỉ vì căn phòng gọn gàng
mà cô nàng đã nghĩ ngay đến có sự hiện diện của gái ư? Logic này thật khó hiểu.
“Hmm? Có lý nhỉ. Cách căn
phòng này được dọn dẹp khác hẳn với tính cách của ông. Việc sắp xếp sách vở
ngay ngắn cũng như mọi thứ được để theo một trật tự nhất định cùng với việc có
vài cái dĩa rõ ràng ông không hề thích và dùng bao giờ….” [Itsuki]
“…….Mẹ tôi làm hết đấy.”
[Amane]
“Hả--?” [Chịu]
Cậu bắt đầu nhớ lại nụ cười
của Chitose khi cậu mở chiếc tủ xếp ra.
Mahiru đã mang một số ở phòng cô sang vì bộ đồ
ăn của Amane không đầy đủ. Cậu không ngờ cái chi tiết nhỏ đấy cũng bị để ý tới.
“Mà, chắc không có gì đâu
ha. Nè--- Ikkun”
Chitose cười đầy thâm ý
khi thấy biểu cảm của Amane khựng lại rõ rệt rồi ngã người về phía Itsuki.
Với cái pose rất thường
thấy, Itsuki ôm Chitose vô lòng, còn cô thì cuốn cả người lại. Cậu rất muốn đập
2 đứa này 1 trận. (Suu: Ai là main character v?)
“Đừng có mà ve vãn nhau
trước mặt người khác!”
“Ghen tị à?”
“Không hẳn”
Cậu muốn họ dừng lại
không phải vì đố kỵ, mà là vì để cả 2 không bị tẩn 1 trận ra trò. Mà, cũng như
nước đổ đầu vịt thôi khi 2 đứa này đã biến hành động đó thành một thói quen thường
nhật rồi.
Chitose đang cực kì hạnh
phúc rúc người trong lồng ngực của Itsuki và nhìn mặt cậu ta đắm đuối.
“……..chắc các cặp đôi
ngày nay đều làm trò này ha….”
“Chi, đừng quên là còn
cái bóng đèn đang chảy nước mắt kia đấy.”
Việc mọi người cư xử và
hành động thân mật là không có gì sai cả. Một số thì dành thời gian bên gia
đình, số khác thì là bạn bè. Chỉ có cậu là một mình.
Có vài người cho rằng độc
thân là một sự sỉ nhục, nên Chitose mà kiểu này khi ra ngoài đường sẽ khá là
nguy hiểm.
“Chẳng phải thằng con
trai nào cũng muốn có người yêu sao?” [Chitose]
“Sai bét, với tôi thì
không.” [Amane]
“Mà, Amane là một tên
khác loại hoàn toàn đấy.” [Itsuki]
“Ừm ừm” [Chitose]
“Queo, trước khi Giáng
Sinh đến, ai cũng đều bận rộn cả, đặc biệt là mấy thằng ‘độc thân cẩu’. Trong
khoảng thời gian này, Thiên thần – sama đã bị một lũ con trai tỏ tình theo mọi
kiểu, nhưng cô chỉ để lại bóng lưng lạnh lùng cùng một chồng xác chết của những
con tim tan vỡ. Vì cô ấy đã có hẹn với ai đó cùng với một lời hứa thì phải”
[Chitose]
“Hể” [Amane]
Và có vẻ lời hứa đó là của
cậu.
Dù cậu không nghĩ lý do từ
chối “Tôi có hẹn rồi” đó là một ý hay, nhưng Mahiru có thể dùng tùy thích nếu
cô nàng không cảm thấy cắn rứt lương tâm. Mà, dù sao thì cô nàng cũng không nói
tên của cậu ra.
“Nhìn cái vẻ mặt đưa đám
của bọn độc thân cẩu mà tôi cười ra nước mắt.” [Chitose]
“Đừng cười chứ” [Itsuki]
“Tại vì điều đó rõ ràng
là bất khả thi khi mời một người nào đó đi hẹn họ mà thậm chí cả hai là lần đầu
tiên gặp mặt đúng không? Dù có sát ngày Giáng Sinh mà chưa có bạn trai đi chăng
nữa thì tôi cũng sẽ bơ họ, chẳng phải vậy là quá dễ dàng với mấy thằng đực rựa
nếu tôi đồng ý sao? Với lại họ luôn chỉ nói về tiệc tùng, ở cùng nhau một
mình,… Điều đó làm một cô gái rất sợ hãi.” [Chitose]
Chitose tặc lưỡi và ôm
Itsuki chặt hơn nữa trong khi nhớ lại những ký ức mà cô cực kỳ ghét đó.
Chitose cũng là một cô
gái cực kì xinh đẹp với bản tính khác hẳn Mahiru, nên chắc đã có vài chuyện
không hay đã xảy ra. Thật tội nghiệp khi một người con gái phiền phức lại gặp
phiền phức với những mối quan hệ giữa người với người.
“Mà, Shiina cũng khổ quá
nhỉ, tự nhiên bị mời mọc liên tục” [Amane]
“……..ông thực sự không hứng
thú với Thiên thần – sama nhỉ” [Itsuki]
“Ừ.” [Amane]
“À, hay là Thiên thần –
sama sống ở kế bên phòng cậu nhỉ?” [Chitose]
“Tôi đá bà ra khỏi cửa
bây giờ” [Amane]
“Iyan~~” [Chitose]
Khi ánh mắt cậu dần trở
nên nguy hiểm, Chitose nhảy lên người Itsuki trong khi nói “Sợ quá ~” một cách
đầy khiêu khích.
“Nhưng tôi thừa nhận người
hàng xóm đó có giúp tôi một vài việc.”
“Gu”, Chitose cười vui vẻ
khi cậu chịu thừa nhận.
“Đừng lườm mà. Xin lỗi
nhe~” [Chitose]
Chitose nói xin lỗi bằng
một tông giọng khiêu khích, cậu lườm cô một lần nữa, trong khi cô hét lên
“Kyu~” rồi tiếp tục tán tỉnh với Itsuki và đột nhiên, Chitose mở chiếc cửa sổ ở
ngay sau lưng cậu ta ra.
Khi nhìn sang, Amane khựng
người lại khi thấy trên bầu trời trong xanh đã điểm lấm tấm những đốm trắng và
từ từ rơi xuống.
“……A, Ikkun, nhìn kìa!
Tuyết đó!”
“Ồ--, vậy là Giáng Sinh
trắng à?”
Vào nửa sau của tháng 12
thì tuyết rơi là chuyện bình thường.
Nên cũng không có gì đáng
ngạc nhiên, nhưng nó là một khung cảnh rất lãng mạn đối với các cặp đôi.
Trời vẫn chưa tối nhưng
có vẻ như tuyết sẽ rơi tới đêm bởi vì nhiệt độ rất thấp. Đêm nay sẽ là một Đêm
thánh phủ tuyết.
Amane nhìn cặp đôi hạnh
phúc đó đi ra mái hiên sau nhà để tận hưởng khoảnh khắc lãng mạn của mình và
nói “Hai người cứ thoải mái đi, tôi sẽ đi làm thứ gì đó ấm ấm để uống”------ và
bỗng một giọng nói êm dịu vang lên từ hành lang.
“Ể, t-tại sao cô lại ở
đây?” [Itsuki]
“E-ể?” [Chitose]
“Ah” [Mahiru]
Tiếng nói cuối cùng phát
ra là một giọng nói rất dịu dàng mà cậu đã nghe rất nhiều gần đây.
Ngay lập tức, một cảm
giác không ổn xông lên đầu cậu.
Mahiru, người có vẻ cũng vừa ra mái hiên bên nhà cô nàng để ngắm tuyết và bắt gặp 2 người bên kìa hàng rào đang nhìn mình một cách kinh ngạc. Một bầu không khí căng cứng bỗng xuất hiện.
Nhận xét
Đăng nhận xét