Điều duy
nhất khiến Amane hối tiếc là cậu đã chứng kiến mọi chuyện trong lúc bị cơn sốt
quây quần, thay vì trải nghiệm nó ở trạng thái tốt nhất.
Căn hộ mà
cậu ta đang sống là loại 1SLDK. (Tre: Một phòng kho-phòng khách/phòng ăn/nhà
bếp-phòng tắm)
Trong đó có
một phòng khách rộng rãi, một phòng ngủ, và một phòng kho – quả là một dinh
thự xa hoa cho một cậu học sinh chỉ đang sống một mình.
Bố mẹ của
Amane đã chọn nơi này dựa trên tình hình tài chính của gia đình và để đảm bảo
sự an toàn cho cậu. (Suu: Có thể gọi là rjck kid)
Cậu không
có ý định phàn nàn về việc sống tự lập ở một nơi mà bố mẹ của mình đã chọn,
nhưng sẽ tốt hơn nếu họ không tiêu nhiều tiền đến mức này.... ít nhất là Amane
nghĩ thế. Bản thân cậu cũng chả biết làm gì với một nơi ở rộng lớn như thế.
Vả lại, dù
sống tự lập nhưng cậu ta cũng chẳng giỏi sắp xếp đồ đạc hay công việc gì cho
cam.
Do đó,
phòng khách của cậu như là một cái bãi rác chứa hàng loạt loại đồ khác nhau.
“Tôi không
tin nổi vào mắt mình nữa.”
Cảnh tượng
kinh hãi đến mức làm vị thiên thần đã cứu Amane phải nói một cách thẳng thừng
như thế, trái với ngoại hình đáng yêu của cô.
Vì phòng
khách của cậu thật sự kinh khủng nên Amane cũng chẳng thể nói gì được. Nếu đã
biết trước có ai đó sẽ vào phòng mình, có lẽ cậu ta sẽ dọn dẹp, nhưng chuyện
cũng đã rồi.
Trông khi
thở dài qua đôi môi bóng bẩy đó và không thèm nhìn lại cái phòng khách, Mahiru
dìu Amane về phòng ngủ để cậu nghỉ ngơi.
Khi cả hai
tới phòng ngủ, Amane nghĩ rằng nếu giờ mà cậu ngủ thẳng cẳng ngay thì sẽ khá
bất lịch sự, mà nói vậy chứ cậu đã gục trên giường luôn rồi.
“Tạm thời
tôi sẽ ra khỏi phòng nên cậu hãy thay quần áo cái đi. Tôi sẽ quay lại sau.”
“...Chẳng
phải tôi về đến phòng mình là được rồi sao?”
“Để cậu
thức trên giường một mình như thế này thì sẽ không hay lắm.”
Một Mahiru
ướt như chuột lột giống lúc trước chắc chắn sẽ không ngần ngại mà quay về,
Amane nghĩ thế, nhưng cậu tránh không phàn nàn.
Khi cô ra
khỏi phòng, cậu thay sang bộ đồ thường mặc ở nhà như lời đề nghị.
“Thật là
lộn xộn quá mức, tôi còn chẳng đi được nữa... Kiểu này mà cậu cũng sống nổi
à?”
Nghe thấy
giọng nói nhỏ nhẹ đó trong khi đang thay đồ, cậu liền xin lỗi ngay lập tức.
Thay đồ
xong, Amane đã nằm nghiêng để ngủ, vì thế, khi cố mở mí mắt nặng trĩu của mình
ra một lần nữa, một mái tóc vàng nhạt ngay lập tức đập vào mắt cậu.
Để nhìn rõ
hơn, cậu đưa mắt theo mái tóc ấy. Như thể mọi chuyện không phải chỉ là một
giấc mơ, Mahiru lặng lẽ đứng lên nhìn cậu.
“...Mấy giờ
rồi?”
“7 giờ tối.
Cậu ngủ được vài tiếng rồi đấy.”
Đáp lại một
cách cụt lủn, Mahiru đưa một ly chứa đồ uống thể thao cho Amane trong khi cậu
ngồi dậy. (Tre: Tựa tựa như Pocari và Aquarius)
Sau khi
nhận ly nước và cảm ơn, cậu đã có thể nhìn xung quanh mình.
Vì cũng đã
ngủ được vài tiếng rồi nên cơn cảm lạnh của cậu cũng đã nhẹ bớt đi phần nào.
Sớm sau khi
để ý thấy đầu của mình hơi lạnh, cậu ấn tay vào trán, và cảm nhận được một thứ
như là khăn tắm trên đầu ngón tay.
Khi nhận ra
thứ trên trán mình là một miếng chườm lạnh, cậu ngước nhìn Mahiru, chỉ để nghe
một câu “Tôi đã mang nó từ nhà đến” ngắn gọn.
“Xin lỗi vì
đã làm phiền cậu đến thế.”
“Chả sao
cả.”
Cậu chỉ có
nước cười ngượng khi nghe cô đáp một câu xúc tích như thế.
Chỉ vì
Mahiru đề nghị là sẽ chăm sóc Amane vì cảm thấy tội lỗi, không có nghĩa là cô
muốn nói chuyện với cậu. Ngay từ đầu thì bản thân cô cũng đã nghĩ là không thể
tán gẫu một cách thân thiện với một cậu trai chỉ ở mức mới quen.
“Tạm thời
thì tôi đã để thuốc lên cái bàn đằng đó rồi. Sẽ tốt hơn nếu cậu ăn uống cho
đầy bụng trước rồi hẵng uống thuốc, nhưng giờ cậu có cảm thấy muốn ăn không?”
“Chắc có.”
“Hiểu rồi.
Vậy thì tôi sẽ nấu cháo, nên đợi ở đây đi.”
“...Ể, do
Shiina làm à.”
“Còn ai vào
đây nữa? Nếu cậu không ăn thì thôi tôi ăn vậy.”
“Không, tôi
sẽ ăn mà, nên làm ơn đi.”
Nếu là cậu
thì tất nhiên cậu không thể vừa chăm sóc một người bệnh vừa nấu cháo rồi,
nhưng có vẻ như Mahiru cũng thế.
Thật ra thì
cậu cũng không đoán được Mahiru nấu ăn ngon đến mức nào, nhưng có vẻ như cô đã
học qua môn Công Nghệ nên ít nhất nó sẽ không dở. (Suu: Home Economics để là
nữ công gia chánh nghe hãm vl nên đổi thành Công Nghệ cho thân quen :3)
Amane đã
ngay lập tức bị cái bụng khuất phục, nên Mahiru nhìn cậu bằng ánh mắt như thể
“biết ngay mà”, rồi đưa cậu một cái nhiệt kế ở trên bàn.
“Sẽ nhanh
thôi, nên trong lúc đó cậu tranh thủ đo nhiệt độ đi.”
“Ừm.”
Như đã được
đề nghị, cậu vén mặt trước áo lên và kẹp nhiệt kế vào. Mahiru đảo mắt đi.
“Đợi tôi ra
khỏi phòng đã rồi hẵng làm thế.”
Mahiru nói
một cách nhỏ nhẹ nhưng hơi thô lỗ trong khi má đang đỏ dần lên. (Suu: Yea,
aura cua gái trong tiềm thức)
Không như
con gái, mấy thằng đực như Amane không phải che vùng ngực của mình, nên cậu
không hiểu tại sao Mahiru lại thấy ngượng bởi việc đó. Chỉ với việc vén áo lên
một tí mà Amane đã thấy Mahiru đang ngại mồn một rồi.
Mahiru, vẫn
đang đỏ mặt, tiếp tục quay mặt đi trong khi đang bị lung lay. Amane cảm thấy
như tim và tai của mình cũng đang đỏ dần lên, và cậu có thể cảm thấy sự xấu hổ
của cô.
(À, cái cảm
giác này mấy thằng xung quanh tôi ở trường thường gọi là ‘kawaii kawaii’)
Cậu thật sự
nghĩ rằng Mahiru là một cô gái xinh đẹp, nhưng chỉ thế thôi. Ngoài việc dễ
thương, xinh đẹp ra, cô chẳng là gì khác cả.
Khi xem một
bức tranh được vẽ tốt thì bạn sẽ nghĩ nó đẹp đúng chứ? Nét đẹp của Mahiru cũng
tương tự như thế.
Dẫu vậy,
khác với một bức tranh vô hồn, cảnh tượng Mahiru xấu hổ đã thể hiện tính người
của cô hơn, và nó dễ thương đến lạ.
“...Mà, đến
lúc đem cháo ra chưa thế?”
“K-khỏi cần
cậu nhắc tôi cũng tự biết.”
Dẫu vậy,
đây chẳng phải là cái sự dễ thương trong một mối quan hệ yêu đương, nên cậu
tránh không suy nghĩ nữa.
Cuộc tán
gẫu đó bắt đầu trở nên nhàm chán nên Mahiru đã nhanh chóng ra khỏi phòng với
những tiếng bước chân rõ rệt.
Mahiru có
vẻ đã bị kích động, có thể đó là do cô nàng đang bực, hay là do đống lộn xộn
trong căn phòng. Chắc là vế sau.
Sau khi
nhìn thấy cái cảnh hồi nãy trong mơ màng, Amane thở dài, tự hỏi bản thân cái
quéo gì đã xảy ra.
(Chắc là do
nhỏ cảm thấy tội lỗi và có trách nhiệm thôi)
Thường thì
chẳng ai muốn qua nhà trai lạ để chăm sóc cho hắn cả. Nếu bị hấp diêm hay gì
đó thì mệt lắm.
Mahiru đã
chấp nhận rủi ro đó và chăm sóc Amane. Mà Amane trông cũng chẳng có hứng thú
là bao nên chắc cô nàng cũng an tâm phần nào.
Dù sao đi
nữa thì chắc hẳn Mahiru đã xem việc này như một biện pháp cuối cùng.
“Tôi mang
tới rồi đây, nhưng...”
Trong cơn
mê, Amane nghe thấy tiếng gõ cửa dè dặt của Mahiru.
Có vẻ như
cô ấy đang lo liệu Amane có đang mặc đồ hay không, nhưng nhanh chóng nhớ ra
cậu chỉ mới vén áo lên để đo nhiệt độ mà thôi.
“Tôi chưa
kịp đo xong.”
“Ít nhất
thì phải làm thế khi tôi không có ở đây chứ...”
“Xin lỗi.”
Trong khi
Amane xin lỗi và lấy nhiệt kế ra, nó phát ra một tiếng bíp.
Quao, lên
đến 38.3 độ C luôn rồi à. Dù nhiêu đây chưa đến mức phải đến bệnh viện nhưng
cũng là khá cao rồi.
Sau khi mặc
lại đồ, Amane ra hiệu cho Mahiru (vẫn chưa dám vào) vào phòng, rồi một cái
khay với cái nồi cháo ở trên xuất hiện.
Mahiru
trông nhẹ nhõm ra mặt, có lẽ là vì Amane đã mặc lại quần áo đàng hoàng.
“Nhiệt độ
là bao nhiêu?”
“38.3 độ.
Tôi đã uống thuốc, đi ngủ và tắm rồi đấy.”
“...Thuốc
mua không theo toa chỉ làm giảm triệu chứng thôi, chứ không diệt được virus
hoàn toàn đâu. Cứ nằm nghỉ và để yên cho hệ miễn dịch của cậu làm việc đi.”
Dù phải
nghe một lời phê bình nhỏ, nhưng đó là do cô nàng lo cho cậu nên nói thế cũng
không sai.
“Trời ạ.”
Mahiru thở dài. Cô bỏ cái khay xuống bàn và mở nắp nồi cháo ra.
Ngoài ra
trên mâm còn có một bát mơ muối. Nó khá mọng nước và không quá mặn hay chua để
bao tử của người bệnh có thể chịu được. (Suu: mơ muối hay còn được gọi là dưa
muối Nhật Bản và mơ muối này là mơ muối Umeboshi, có tác dụng giải độc và chữa
nhiều loại bệnh.)
Với hình
như đây là cháo ăn liền.
Có vẻ như
bát dưa muối này dùng để chữa bệnh cho Amane chứ không phải để thêm vị cho tô
cháo.
Dù hơi ấm nhưng hơi nước phát ra từ tô cháo cũng không nóng
lắm, chắc đã được làm sẵn trước rồi để nguội một tí.
Trong khi
Amane nhìn vào tô cháo, Mahiru bắt đầu đổ bát mơ muối vào. Hạt thì đã được lấy
ra hết, và phần nước màu đỏ bắt đầu hòa trộn với phần cháo màu trắng.
“Đây. Nó
hết nóng rồi.”
“Ừm, cảm
ơn.”
Sau khi đưa
thức ăn cho cậu, Mahiru đã hơi bực bội khi thấy Amane, người vẫn đang chần chừ
cầm muỗng và tô cháo không chịu ăn.
“Sao thế?
Chẳng phải tôi đã bảo cậu ăn rồi sao? Còn đợi gì nữa.”
“Có ai nói
gì đâu.
...tôi cũng
biết nấu ăn mà.”
“Chẳng phải
đó là lẽ đương nhiên khi sống một mình sao?”
(Suu: hừm…
1 kiểu tsun của thằng main chăng, tôi check raw thì khúc này có vẻ là 1 kiểu
tsun hay joke j đấy của mấy lão Nhật, ae góp ý hộ nhé)
Đối với một
Amane đang phải chật vật để tự lập thì những lời lẽ đó sắc như dao cạo.
“...Mà tôi
thấy cậu nên dọn phòng trước khi động tới việc nấu nướng thì hơn.”
“Chắc vậy.”
Mahiru cắn
móng tay trong khi đang trầm ngâm suy tư. Để tránh không phải nói chuyện thêm
nữa, Amane cầm chiếc thìa lên và múc một miếng cháo.
Miếng cháo
đặc có vị muối hòa cùng vị cơm tan chảy trên đầu lưỡi cậu.
Ngoài ra,
vị chua và mặn của mơ muối càng khuếch đại vị giác của cậu hơn, làm hương vị
của món ăn cân bằng hơn.
Amane không
hảo mơ muối cho lắm, nhưng vị ngọt dịu, chua nhẹ đã góp phần làm cho món ăn
tốt cho sức khỏe này ngon hơn gấp bội.
“Ngon thật
đấy.”
“Cảm ơn. Mà
do là cháo nên chắc ai nấu thì vị nó cũng như nhau thôi.”
Khi Amane
nuốt xong một ngụm cháo, một nụ cười đã xuất hiện trên môi Mahiru.
Đó là một
nụ cười nhẹ nhõm, khác với nụ cười cô khoác lên ở trường học hay ở ngoài
đường.
“Fujimiya-san?”
“Không có
gì đâu.”
Xui thay,
nụ cười thoáng qua ấy đã tan biến tựa như một cơn gió.
....Amane
nghĩ thế trong khi múc cháo lần nữa để tránh kéo dài cuộc nói chuyện khó xử
này.
Nhận xét
Đăng nhận xét