“...Dù sao
đi nữa, hôm nay cậu nên nghỉ ngơi đi. Nhớ uống nước và lau mồ hôi thường
xuyên. Với lại tôi đã để cái chậu nước ở đằng kia rồi, hãy dùng nó để lau khô
người.”
Sau bữa ăn,
Mahiru đã chuẩn bị một chai nước uống thể thao còn nguyên seal, một cái chậu
nước cùng khăn tắm, và một miếng chườm mặt, tất cả đều để trên cái bàn cạnh
giường Amane.
Thường thì
chẳng ai muốn ở lại nhà một người mình vừa mới gặp cả (lại còn là người khác
giới nữa chứ), nên Amane rất biết ơn Mahiru.
Trong khi
bị cậu nhìn chằm chằm, cô đang kiểm tra lại xem mọi thứ đã đầy đủ chưa.
(Không ngờ
cô ta lại làm một cách có trách nhiệm như thế luôn đấy)
Amane đã
dần quen với cách nói chuyện thẳng thắn và gay gắt của Mahiru, nhưng tính cách
của cô nàng không hề xấu chút nào, làm một nụ cười nhăn nhở không khỏi xuất
hiện trên mặt cậu.
(Mới gặp
nhau thôi mà đã lịch sự đến thế này rồi cơ à)
Có lẽ việc
cậu được chăm sóc chỉ là tình cờ, và Amane sẽ không dính líu gì đến cô nàng
trong tương lai nữa.
“Ừ, mình
cũng chẳng định giữ liên lạc với nhỏ hay gì, nên tấu hài một phát trước khi
chia tay cũng được.” cậu nghĩ.
Liều thuốc
có vẻ như đã có tác dụng. Dù vẫn còn hơi mệt, Amane đã đỡ sốt hơn một tí.
Trong một khắc, cậu bắt đầu suy nghĩ.
“Này, tôi
hỏi cậu một chuyện được không?”
“Gì?”
Sau khi đã
chuẩn bị xong những thứ cần thiết, Mahiru quay đầu lại.
“Sao cậu
lại ngồi xích đu ở giữa trời mưa như thế? Bị bồ đá hay gì à?”
Chính nhờ
sự kiện đó mà Amane đã được chăm sóc như thế này.
Tại sao
Mahiru lại ngồi trên một chiếc xích đu, hứng chịu cơn mưa tầm tã ngay tại đó?
Bằng một
cách nào đó, lúc ấy, cô trông như một đứa trẻ lạc mất cha mẹ vậy. Vì lo lắng
nên cậu đã cho cô chiếc ô của mình.
Nhưng Amane
vẫn không hề biết lí do cô ở đó.
Không phải
như là cô đang đợi người nào đó, nên nếu cho rằng cô đã bị đá thì cũng chẳng
đúng lắm. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lúc đó Mahiru trông buồn đến nỗi có
hai hàng lệ dài trên má cô.
“Không may
thay, tôi không có bạn trai và cũng không hề có ý định tìm bạn trai.”
“Hở? Tại
sao chứ?”
“Mà tại sao
cậu lại cho rằng tôi đang hẹn hò?”
“Cô trông
như thể cũng có kinh nghiệm với một hai thằng gì đó rồi nên tôi hỏi thôi.”
(Suu: Cái này nghe dễ gây hiểu làm nhờ, mà thôi méo sửa .-.)
Theo Amane,
Mahiru là một cô gái tốt bụng, có cá tính, nhưng phẩm chất của cô không chỉ có
thế.
Mahiru còn
là một cô gái xinh đẹp, thanh lịch và khiêm tốn. Vẻ đẹp tựa như thiên thần ấy
đã lọt vào mắt xanh của không biết bao nhiêu người rồi.
Hơn nữa, cô
còn đứng đầu lớp, giỏi thể thao, và Amane mới phát hiện ra hôm nay là cổ còn
giỏi nấu ăn nữa. Không lí gì mà cô lại không nổi tiếng khắp trường.
Cậu cũng đã
nghe phong phanh những cuộc nói chuyện về cô ấy, và biết rẳng có không ít
thằng con trai trong lớp mê vị thiên thần này như điếu đổ.
Qua đó, cậu
đã đưa ra kết luận rằng cô là hoa đã có chủ.
Khi nghe
tới khúc “một hay hai thằng gì đó”, biểu cảm của Mahiru trở nên căng thẳng hơn
hẳn.
“Tôi không
có và cũng chẳng muốn có bạn trai chút nào. Chuyện đó là bất khả thi.”
Khi đính
chính lại với Amane, ánh nhìn của cô lạnh lùng đến mức làm cậu rợn cả người.
Lúc đó, chàng trai này nhận ra mình đã vô tình bước vào một bãi mìn.
(Suu: F)
“Xin lỗi,
tôi không có ý đó.”
“Không, là
lỗi tôi. Tôi đã hơi quá khích.”
Dẫu vậy,
khi cậu cúi đầu xuống, bầu không khí căng thẳng trong căn phòng đã biến mất.
Sự quá
khích nói trên chắc chỉ là do không khí bên trong căn phòng khá ngột ngạt, chứ
không phải là do tình huống hồi nãy, nhưng cậu sẽ không nói ra chuyện đó.
“...Nói tóm
lại thì chuyện hôm đó không phải như thế đâu, tôi chỉ muốn xả stress một tí
thôi. Xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng. Tại tôi mà cậu mới bị bệnh.”
“Không sao
đâu. Tôi đã tự ý làm thế mà. Thật ra, sự lo lắng của tôi lúc đó chỉ là để thỏa
mãn bản thân, vì nếu không tôi sẽ cảm thấy tội lỗi và thật hổ thẹn với bản
thân khi để một cô gái dội mưa như thế. Tôi sẽ chỉ dính líu tới Shiina đến mức
đó thôi.”
Mahiru cảm
thấy hơi tội lỗi khi nghe Amane nói thế.
Cô chớp mắt
và nhìn xung quanh Amane, thầm nghĩ tại sao cậu ta lại nói “Tôi sẽ chỉ dính
líu tới Shiina đến mức đó thôi.”
“Tôi không
có ý định tương tác gì với cậu cả. Tôi sẽ không bắt chuyện với cậu chỉ vì cậu
là thiên thần-sama nổi tiếng của trường đâu. Hay cậu muốn tôi phải làm thế?”
Thấy Amane
cười nhăn mặt như thế, Mahiru đảo mắt đi.
Thay vì cảm
thấy ngượng ngịu trước cô nàng, Amane đã nói thế.
Cậu đã có
thể giành thiện cảm với một cô gái xinh đẹp như Mahiru để thân thiết hơn với
cô.
Có vè như
chính bản thân đương sự cũng đã trải nghiệm việc đó nhiều lần, nên cô khá cảnh
giác vào ngày mưa ấy, nhưng cũng chả trách được vì đó là bản năng tự vệ của
mỗi người.
“Cậu cầu
toàn quá nhỉ, đến mức đi lo cho một thằng còn không phải bạn trai hay crush
của mình.”
“Chắc là
cậu nói đúng.”
“Biết lắm
mà.”
Thật thú vị
khi thấy Mahiru hưởng ứng trò đùa của cậu.
Amane đã
cảm thấy gần gũi hơn với cô khi biết một thiên thần-sama trưởng thành kiêm học
sinh gương mẫu như thế cũng biết thích, ghét và lo lắng về một chuyện gì đó.
“Chẳng phải
như thế là tốt sao? Tôi cũng cảm thấy an tâm phần nào. Bằng cách nào đó, một
thiên thần cũng có thể cư xử bình thường như thế này. Bất ngờ thật nhỉ.”
“Đừng có
gọi tôi như thế.”
Cô nàng
tiếp tục liếc cậu vì việc được gọi là một thiên thần khá xấu hổ.
Amane tự
cười trong lòng vì cảnh tượng đó cũng thú vị không kém.
“Mà, tôi
chẳng có phận sự gì với cậu cả, nên sẽ không chủ động giao tiếp với cậu đâu.”
Sau khi
nghe Amane nói thế, Mahiru hơi ngạc nhiên, rồi cười gượng.
Khi đang
nằm trên giường, Amane nhớ lại vào một ngày đẹp trời, lúc đang đi học về, cậu
đã đi ngang qua một Mahiru đang sầu não.
Thuốc đã
bắt đầu có tác dụng, nhưng sau khi đã trải qua nhiều chuyện, dù đã khỏe lại đi
chăng nữa, cậu chỉ muốn ngủ một phát mà thôi.
Amane nhắm
mắt lại và nghĩ về chuyện vừa xảy ra.
Cậu sẽ
không để ai tin rằng vị thiên thần-sama (với cái miệng khá gắt gỏng) đã chăm
sóc cho mình. Cậu không muốn thừa nhận việc đó với ai cả.
Chuyện xảy
ra hôm nay là bí mật của riêng Amane và Mahiru.
Thật ra cậu
cũng rất ngứa mồm muốn kể cho người khác, nhưng quyết định không làm thế vì
việc đó sẽ đem lại khá nhiều phiền phức.
Từ ngày mai
trở đi, họ sẽ biết mặt nhau.
Nói thế xong, Amane dần chìm vào giấc ngủ.
Nhận xét
Đăng nhận xét