Vì ghé cửa hàng tiện lợi
quá phiền phức nên cậu về thẳng đến nhà, dựa lưng vào hàng rào vừa uống nước thạch
vừa hít thở không khí trong lành, vô tình lúc này Mahiru cũng ra ngoài mái hiên.
Khi Mahiru nhìn thấy cậu,
cô bước từ từ lại gần với khuôn mặt vô cảm trong khi nhìn lon nước thạch trên
tay cậu.
Khi thấy Mahiru tiến tới,
cậu cũng bất ngờ vì đã nghĩ rằng họ sẽ không bao giờ nói chuyện với nhau nữa.
Nhưng tất nhiên là cậu đã sai.
“Cô biết đấy, nước thạch
có thể bổ sung năng lượng cho cơ thể rất nhanh.”
“…..chẳng phải bây giờ đã
gần quá giờ ăn tối rồi sao?”
“Đúng vậy.”
“…..một nam thanh niên
trai tráng như cậu chỉ ăn tối có nhiêu đó thôi à?”
“Không phải chuyện của
cô.”
Cậu thường ăn tối bằng
bento ở các cửa hàng tiện lợi hay siêu thị nên có thể gọi nước thạch là món
tráng miệng. Nhưng hôm nay Amane không đi mua bento, và cũng quá lười để nấu mì
ramen ăn liền nên chỉ uống lon nước thạch. (Suu: Cạn -.-)
Mà có vẻ như chỉ uống nước
thạch thôi thì hơi đói nên có thể cậu sẽ ăn chút gì đó.
“…..cậu không nấu ăn à?”
“Tôi không biết nấu. Cô
thừa biết điều đó mà.”
“….và cậu cũng không biết
dọn dẹp đồ đạc dù hay sống một mình…”
“Cô phiền quá đấy. Không
liên quan đến cô.”
Vì đó là sự thật nên cậu
chẳng làm gì được, cậu vừa nghĩ thế vừa hút hết đống thạch còn dư sau khi uống
hết nước.
Amane cũng đang định lên
kế hoạch dọn dẹp đống hổ lốn đó hôm nay sau khi được thằng bạn chí cốt nhắc nhở,
cơ mà sau khi bị Mahiru xát muối lên vết thương như thế thì cậu đã chẳng còn tí
động lực nào.
Cũng không lạ gì mấy khi
cậu ta lại gắt gỏng đến vậy. Mahiru nhìn cậu rồi thở dài nhè nhẹ.
“….cậu chờ tôi một tí.”
Sau khi nói vậy, Mahiru
quay trở về phòng mình.
Amane vừa nghe tiếng mở
đóng cửa vừa lầm bầm ‘Cái loèn gì vậy, chờ cái gì cơ?’. Tất nhiên dù cậu có nói
gì đi chăng nữa thì Mahiru cũng chẳng thể nghe thấy được.
(Lạnh teo trym, chắc mình
về phòng đây)
Dù cậu được bảo là hãy đợi
nhưng cái lạnh cóng của một buổi tối mùa thu đã làm cậu nổi cả da gà. Cơ mà
ngay từ lúc đầu cậu cũng mù tịt tại sao mình phải ngồi đợi.
Sau khi cậu vừa trở về
phòng, tiếng chuông cửa bỗng vang lên. Mà người đến vào lúc này thì chắc chắn
chỉ có là cái người đã bảo cậu phải đợi thôi.
Cậu thực sự không hiểu cô
nàng định làm gì trong khi cố gắng băng qua đống tạp chí và quần áo bừa bộn
trên sàn để đến cửa trước. Khi nhìn qua cửa sổ thì cậu đã biết chắc là ai đến
và xỏ chân vào đôi sandal, tháo dây xích rồi mở cửa. Đúng như dự đoán, một mái
tóc óng ả dài thượt đập vào mắt cậu.
“….cô định làm gì đấy?”
“Không có gì, chỉ là tôi
thấy cậu thảm hại quá thôi…. đây, tôi lỡ nấu nhiều quá.”
‘Tsun’, cậu phát ra một
tiếng khá kì lạ trong khi nhận cái hộp thức ăn trên bàn tay nhỏ nhắn của
Mahiru. Cậu có thể thấy loáng thoáng đồ ăn bên trong còn bốc khói qua cái nắp
nhựa bị mờ đi bởi hơi nước. (Suu: Nah, ẻm mới làm đấy :>)
Trong khi cậu ta còn đang
chớp mắt ngạc nhiên nhìn cái hộp, Mahiru thở dài và nói như thể hiểu được cậu
đang nghĩ gì.
“Bởi vì cậu không ăn uống
đàng hoàng tí nào cả. Thực phẩm chức năng vẫn chỉ là thứ bổ sung thôi chứ không
thể nào trở thành bữa ăn chính được.”
“Tôi biết rồi.”
“Mà chắc cậu cũng chả
quan tâm đâu. Với lại cậu vẫn chưa dọn phòng à? Tôi chưa lần nào được bước đi
trên sàn nhà của cậu cả đấy.”
Mahiru vừa lườm đống bừa
bộn sau lưng câu vừa nói móc.
“…..có thứ gì đó…”
“Không, tôi không có vứt
quần áo trên sàn nhà đâu.”
“Nó vừa mới rơi xuống đấy.”
“Cậu nên giặt, phơi và gấp
đống quần áo cho gọn gàng vào. Nếu cậu không đọc nữa thì hãy buộc đống tạp chí
lại và để một góc, sẽ rất nguy hiểm nếu cậu bị trượt chân vì đạp lên chúng đấy.”
Dù cô nàng nói có phần
hơi gắt gỏng nhưng Amane chẳng thể cãi lại được vì cậu biết Mahiru chỉ đang lo
lắng cho cậu mà thôi.
Mà ngay từ đầu cái đống hổ
lốn này vẫn y nguyên kể từ lúc Mahiru chăm bệnh cho cậu.
Cậu chẳng thể làm gì khác
ngoài ngậm mõm lại, cười trừ và nhận cái hộp từ tay Mahiru.
Trong thời tiết lạnh như
thế này thì cảm giác được cầm một thứ gì đó ấm ấm quả là tuyệt vời.
“…..vậy tôi xin phép.”
“Cậu không ăn thì tôi
cũng vứt đi thôi.” (Suu: Tsun vừa thôi bé)
“Tôi rất biết ơn khi được
ăn thức ăn do thiên thần-sama làm đấy.”
“…..đừng đùa nữa….”
Má cô nàng đỏ ửng lên như
thường lệ khi cô bị Amane gọi bằng cái biệt danh trong trường ấy.
Mà thật ra bị gọi là
thiên thần-sama cũng xấu hổ thật, cậu chắc chắn sẽ rất mắc cỡ khi bị gọi như thế.
Cậu cười gượng khi thấy
Mahiru đã ngượng chín cả mặt.
“Xin lỗi nhé, tôi sẽ
không nói cho ai biết đâu.”
Khá rõ ràng là cô nàng
không hề thích điều này nên cậu vội xin lỗi. Mà thực ra cả 2 cũng chẳng thân gì
lắm nên cũng không nên đùa quá lố.
Mahiru cũng có vẻ như chẳng
muốn nói gì nữa nên cậu ho khan cho đỡ ngượng nghịu.
Khuôn mặt của cô ấy đỏ một
cách tinh tế, nó như phản ứng tự nhiên vậy.
“Mà, tôi rất biết ơn vì hộp
thức ăn vì lần này tôi không bị bệnh như lần trước.”
“Lần trước chỉ là vì
trách nhiệm thôi, lần này là do mong muốn cá nhân của tôi…. tôi chỉ thấy cậu sống
thảm hại quá.”
“Tạm biệt nhé.”
Lời nhận xét đó cũng
không sai khi mà mặt xấu của Amane bị phô ra quá trời. Đến giờ mà vẫn còn có thể
thấy được cái đống ‘rác’ phía sau cậu dù cho Mahiru đã nhắc nhở cậu từ lần trước.
“…cậu cố gắng ăn uống
đàng hoàng và sống lành mạnh đi nhé.”
“Hiểu rồi.”
Trong khi Mahiru vẫn còn
xấu hổ, cậu đã bắt đầu cảm giác hơi mệt vì đói.”
Cậu quay lại vô nhà, lấy
đôi đũa xài 1 lần mua ở siêu thị rồi cầm hộp thức ăn leo lên ghế sofa trong
phòng khách để thưởng thức. Chẳng biết mùi vị nó ra sao nhỉ?
Thực ra cậu nghĩ rằng món
cháo lần trước cô ấy nấu rất ngon, lúc đấy cậu đang bị cảm nhẹ và lưỡi cũng mất
đi vị giác, cô ấy đã nấu gạo rất kĩ giúp cho dạ dày của cậu tiêu hóa tốt hơn và
dễ chịu hơn.
Có vẻ như kỹ năng nấu nướng
của Mahiru cũng không đến nổi tệ cho đến thời điểm bây giờ, cậu nghĩ.
Cậu từ từ mở nắp hộp ra
trong sự chờ mong và đói bụng, hương thơm bắt đầu tỏa ra. Bên trong là một món
súp gà với rau củ, màu của nước súp hơi nhạt nhưng lại làm nổi bật màu của cà rốt
và đậu Hà Lan.
Chúng đều được cắt nhỏ ra
thành từng khối và trông rất bắt mắt với nhiều loại màu sắc khác nhau, đặc biệt
là với một người chỉ thích ăn thạch rau câu đủ màu như Amane.
Không chờ được nữa, cậu
tách đôi đũa ra và gắp ngay một khối củ cải cho vào miệng.
“Ngon quá!”
Vị của nó rất vừa ăn và
nhanh chóng lan tỏa trong miệng cậu.
Đúng như tính cách quan
tâm đến sức khỏe của Mahiru, cô nêm rất ít gia vị và chỉ thêm bột súp. Đây
không phải là bột súp hạt nêm hay bán ở siêu thị mà là được làm từ cá ngừ bào với
tảo. Vị của nó hoàn toàn khác hẳn.
Khi cắn vào, vị ngon ngọt
của nước từ gia vị lan ra trong miệng cậu cùng với vị ngọt tự nhiên của rau củ.
Hương vị của món súp được
điều chỉnh bằng cách sử dụng các vị ngon tự nhiên của rau củ khi hầm với nhau.
Dù cậu không thích ăn rau củ lắm nhưng phải công nhận rằng nó rất ngon.
Món súp này chủ yếu là
rau củ, những miếng gà như chỉ để điều vị nên rất ít và cậu đã ăn hết chúng gần
như ngay lập tức. Chẳng có gì để phàn nàn ngoài số lượng cả.
Đối với một nữ sinh cao
trung thì khó có thể nấu được những món ăn phức tạp hay kì công nhưng kĩ năng của
cô ấy thì khỏi phải bàn cãi. Có thể nói hương vị của nó đã hơn xa so với những
người mới tập nấu ăn như Mahiru.
Sẽ thật tuyệt nếu có cả
cơm lẫn súp miso, nhưng cậu lại không nấu cơm… hay thậm chí là cậu có gạo hay
không nên đành vô vọng.
Biết thế thì cậu đã mua
cơm nấu sẵn từ cửa hàng tiện lợi rồi.
“Quả là một thiên thần tốt.”
Liệu có thể vừa học vừa
rèn luyện mà vừa làm tốt việc nhà, nếu Amane được hỏi như thế thì chắc chắn cậu
sẽ nói rằng cậu cực ghét những việc đó. Trong khi nghĩ thế, cậu liên tục gắp những
khối rau củ ngon ngọt vào miệng.
Nhận xét
Đăng nhận xét