Suu: Há há,
eng nó chạy lại, mừng vãi lúa, cảm ơn mọi người đã ủng hộ team nhé <3
-------------------------
“Trả lại cho
cậu này. Nó ngon lắm.”
Vào buổi
tối, Amane đã đến thăm Mahiru trong khi đang cầm bộ Tupperware cô đưa cho cậu
hôm qua. (Tupperware là đồ gia dụng bằng nhựa, trong trường hợp này là để chứa
đồ ăn, mọi người có thể hỏi gg-sama để biết thêm chi tiết)
Amane không
giỏi làm việc nhà, nhưng cậu không vô dụng đến mức rửa bát còn không làm được.
Việc rửa sạch bộ Tupperware trước khi trả lại là phép lịch sự tối thiểu.
Mà, cậu
không thể nói với Mahiru là cái đống đó khó rửa vãi chó.
Có vẻ như đã
biết Amane là người nhấn chuông, nên Mahiru đã ra mở cửa mà không nói lấy một
lời.
Trong khi
mặc một bộ đồ ngủ kiểu Bordeaux, cô nhận ra dáng người của Amane rồi nheo mắt
lại một tí.
Amane nhìn
lướt qua bộ Tupperware để kiểm tra lại và nói, “Tôi đã rửa sạch lắm rồi đấy.”
Cậu huýt sáo y hệt như một đứa trẻ đang chờ được khen ngợi.
“Cảm ơn vì
đã cố gắng rửa chúng.”
Mahiru nhận
lại bộ Tupperware, việc đó thì không có gì, nhưng bỗng dưng cô lại đặt một bộ
Tupperware khác lên tay Amane. (Suu: Chẳng sai bao giờ :<)
Nó khá là
ấm.
Có vẻ như
trong đây là thịt heo và sủi cảo. Đồ ăn không nóng đến mức bốc khói che hết cả
bên trong nên vẫn có thể thấy màu của cà tím, thịt heo được rắc hạt vừng lên.
Từ màu sắc
của nước sốt, có thể thấy món ăn được nêm nếm bằng miso, kết hợp với combo thịt
heo và sủi cảo có thể làm bất kì ai chảy dãi.
Amane nghĩ
rằng nó trông ngon bá cháy bọ chét.
Nhưng cậu
cũng thắc mắc tại sao mình lại được đưa thêm đồ ăn như thế này.
“...Khoan,
ừm, tôi đã trả lại bộ Tupperware rồi mà.”
“Đây là bữa
tối hôm nay.”
“Ừ, cái đó
thì tôi biết.”
“Tôi sẽ chỉ
hỏi một lần thôi. Cậu có bị dị ứng không? Tôi sẽ không chấp nhận một câu trả
lời kiểu ‘Tôi không thích món này’ đâu.”
“Không hẳn.
Vậy thì tôi xin phép.”
Có vẻ như
cậu sẽ được ăn bữa tối do chính tay thiên thần -sama nấu trong 2 ngày liền.
Cậu rất cảm
kích vì không những các món này rất tốt cho sức khoẻ, mà trình nấu ăn nhỉnh hơn
hẳn những người cùng lứa của Mahiru cũng làm chúng trở nên rất ngon miệng.
Và vì lẽ đó,
cậu đã kết luận rằng thứ bên trong bộ Tupperware chắc chắn sẽ ngon.
Nếu ai đó từ
trường thấy cảnh tượng này thì một thảm hoạ sẽ xảy ra với tuổi học trò tương
đối bình yên của Amane, chắc chắn là thế.
Dù những căn
phòng ở đây chỉ có một phòng ngủ, tiền thuê vẫn khá cao vì nơi đây có cơ sở hạ
tầng và vị trí tốt. Amane không cần quá lo lắng về chuyện đó vì ngoài Mahiru,
cậu vẫn chưa thấy bất cứ học sinh nào khác trong trường sống ở đây cả. Dẫu thế,
cậu vẫn do dự về việc có một mối quan hệ như thế này với cô.
“Thật sự cảm
ơn vì đã cho tôi đồ ăn do chính tay cậu nấu.”
“...Tôi mừng
là cậu đã nghĩ như thế. Thường thì, khi mấy chuyện như này xảy ra, người ta sẽ
nghĩ là đối phương đang muốn mình chịu ơn.”
“Thế tôi có
nợ cậu gì không?”
“Không ~.
Không có đâu.”
Chỉ có một
thằng IQ một chữ số mới có thể hiểu lầm chuyện đó.
Ngay từ ban
đầu thì Amane, thân là một thằng lười mạt hạng, còn không dám tưởng tượng mình
sẽ giúp Mahiru được chuyện gì.
Chẳng hề có
mấy yếu tố romcom như kiểu cô hàng xóm dễ thương đang che giấu một bí mật gì
đó. Đây không phải là một bộ romcom. (Tre: But it is). Không hề có tí tình yêu
hay hài kịch gì trong mối quan hệ này cả. Trong nhà Amane cũng chẳng có miếng
cơm nào. (Tre: Ở đây tác giả chơi chữ, Romcom trong tiếng Nhật gọi là Rabukome,
còn cơm là Kome)
Mà chỉ có
hơi ấm từ sự độc mồm nhè nhẹ của cô nàng thiên thần-sama tốt bụng.
“...Vậy thì
không có vấn đề gì nữa rồi. Nếu thế này thì cậu sẽ không cần sống sót bằng đồ
ăn ở cửa hàng tiện lợi hay mua đồ giảm giá ở siêu thị nữa.”
“Sao cậu
biết chuyện đó?”
“Chẳng hề có
dấu hiệu gì là cậu đã dùng đến cái bếp trong phòng dù chỉ một lần, và có cả
đống đồ ăn nhanh trên bàn. Nhiêu đó thì đến cả một tên ngốc cũng nhận ra được.
Và da của cậu trong cũng khá tái nữa.”
Khi nhớ lại
căn hộ của mình, Amane đã hiểu được ý của Mahiru. Cậu đỏ mặt xấu hổ, nhưng
không thể cãi lại vì cô ấy nói đúng cmnr.
“Vậy, thế
thôi.”
Đã nói xong
chuyện cần nói và đưa xong thứ cần đưa, Mahiru quay về phòng của mình.
Trong khi
nghe tiếng cửa đóng lại, Amane nhìn xuống bộ Tupperware còn ấm mà mình mới vừa
nhận được, rồi thở dài và trở về nhà.
Dù sao đi
nữa, thì thịt heo và sủi cảo trông vẫn ngon, và vẫn không hề có miếng cơm
(kome) nào trong đây cả.
Từ dạo ấy,
chế độ dinh dưỡng của Amane đã cải thiện rõ rệt. Mỗi lần ăn xong một món, cậu
lại có thêm một món mới.
Dù các món
Mahiru nấu không đậm vị cho lắm, ăn chúng chung với cơm vẫn khá ngon, nên bữa
ăn nào cũng được cô đưa kèm một bịch cơm đóng gói sẵn mua ở siêu thị.
Cô nấu cho
Amane đủ thể loại món ăn, từ món Tây đến món Nhật, với vô vàn loại nguyên liệu
khác nhau.
Dù dựa dẫm
vào chúng là một tật xấu, Amane vẫn không khỏi phụ thuộc vào những hộp
Tupperware của Mahiru, đến mức nếu không có chúng, cậu sẽ nhớ những món ăn đó
như nhớ người yêu của mình vậy (nếu có).
Những món ăn
do thiên thần-sama nấu đã trở thành lẽ sống của cậu. Đã biết là không nên phụ
thuộc vào chúng quá mức, ngày qua ngày, cậu vẫn nhận những bộ Tupperware để
phục vụ cho cái lưỡi của mình.
“...Dạo này
cậu trong khoẻ khoắn hơn hẳn đấy. Cải thiện được cái chế độ ăn uống sida của
mình rồi à?”
Nước da của
Amane có vẻ đã hồng hào hơn nhờ những bữa tối đầy dinh dưỡng và việc Itsuki rất
khó tính với những món ăn trưa cậu chọn.
Dù từng ăn
trưa bằng Udon ăn liền, sự can thiệp của Itsuki đã làm cậu đổ mồ hôi lạnh.
“Ông đang
làm tôi sợ đấy, Itsuki.”
“Này, tôi
nói trúng tim đen rồi hay gì?”
“Không... À
thì... Tôi đã bị ép thay đổi chế độ ăn uống của mình.”
Khi về nhà
mỗi ngày, Mahiru sẽ đến kiểm tra Amane để đảm bảo mọi chuyện đều ổn thoả, và do
có thêm những bữa tối được gái handmade, nên chất lượng cuộc sống của cậu đã
được cải thiện thấy rõ.
Dù Amane có
cho răng rằng “Vì cô ấy là một thiên thần.”, cậu vẫn không khỏi cảm thấy Mahiru
thật sự quan tâm đến mình.
Itsuki cười
Amane, người vẫn đang run lẩy bẩy.
“Mà, tôi
cũng nói đúng đấy thôi. Cái lối sống của ông có hại cho sức khoẻ bỏ bà.”
“Im đi.”
“Với lại,
tại sao ông lại phải thay đối cách ăn uống thế?”
“...Vì tôi
bị ép?”
“Haha, bị mẹ
ép hay gì à.”
“...Không hẳn
là đúng mà cũng không hẳn là sai.”
Mahiru chẳng
khác gì một người mẹ thực thụ cả, dù nếu gọi cô ấy là “Mẹ” thật thì sẽ có hơi
thất lễ, vì cô vẫn là một thiếu nữ trẻ, đẹp, dễ thương. Nhưng sự chăm sóc tận
tuỵ của Mahiru thật khó cưỡng.
“Nè, Itsuki.
Bộ tôi trông ốm yếu lắm à?”
“Ờ. Da dẻ
thì tái mét, tạng người thì vừa gầy vừa ốm, còn cái mặt thì trông vô cảm hết
sức. Nên về cơ bản thì đúng thế.”
“Trước giờ
tôi trông như thế luôn?”
“Ừ. Giá như
ông biểu lộ cảm xúc ra nhiều hơn một tí là ngon rồi.”
“Đừng nói
thế chứ... mà, có thể tôi trông hơi vô cảm thật...”
Amane không
chú ý đến ngoại hình của mình lắm nên đã không để ý, nhưng có vẻ như mọi người
đều nghĩ gương mặt của cậu trông chẳng có sức sống gì cả.
Có lẽ đó là
lí do Mahiru lo cho cậu.
“Amane, ông nên chăm chút ngoại hình của mình hơn tí đi.”
“Đừng có nói
kiểu đó.”
“Thôi nào ~.
Cái mặt như người chết của ông nó đã như thế rồi, có bực cũng chẳng được gì
đâu.”
Sau đó, Amane quyết định bắt đầu chăm chút cái mã ngoài của mình hơn, và sau khi nhận lời khuyên từ Itsuki, cậu đã nói “Tôi sẽ lo chuyện đó” và đi về nhà.
Nhận xét
Đăng nhận xét