Amane không thạo
các việc nội trợ cho lắm, dọn dẹp là thứ cậu tệ nhất, tiếp sau là nấu ăn.
Theo quan niệm
của cậu, thực phẩm chín và cho vào dạ dày được thì đó sẽ là đồ ăn, nhưng quan
niệm này không áp dụng vào các món do cậu nấu.
Bạn sẽ không hề
muốn nấu ăn khi bạn biết chắc thành quả của mình sẽ chỉ mang đến sự bi thương.
Đó là những điều cậu cảm nhận khi bản thân làm 1 món gì đó.
Các món ăn do
cậu nấu thường có vẻ ngoài và mùi vị khá kinh khủng và khác xa bản gốc, đó
không phải thứ cậu có thể ăn được.
Vì tất cả những
điều trên nên cậu đã từ bỏ việc nấu ăn, nếu không muốn nằm trong bệnh viện vài
tuần vì ngộ độc.
Nếu bạn không
thể giặt giũ quần áo, cuộc sống sau này của bạn sẽ gặp khá nhiều rắc rối, nhưng
đó cũng không phải là vấn đề gì quá nan giải.
Có một phương
pháp gọi là tiệm giặt ủi. Amane thường ra các tiệm này và bỏ đồ vào những máy
giặt thu tiền tự động, giặt chúng với chất tẩy rửa và nước nên chẳng cần lo lắng
gì cả.
Tuy nhiên, cậu
vẫn không thể làm gì để cải thiện phần dọn dẹp.
"Làm thế
nào để dọn dẹp nhỉ…"
Vào ngày nghỉ, Mahiru tiếp tục bảo cậu dọn ngay cái
phòng của mình đi. Amane cuối cùng cũng thỏa hiệp, nhưng cậu lại không biết nên
bắt đầu từ đâu.
Dù biết bản
thân mình rất tệ, nhưng khi nhìn vào cái đống hổ lốn đó thì cậu cũng chả biết
nên làm cái gì đầu tiên.
Nên giặt nệm trước hay là phơi futon trước?
Làm thế nào để
cậu có thể làm sạch tất cả đây? Trong khi quần áo và tạp chí nằm rải rác khắp
nơi, thậm chí còn không có chỗ để cậu di chuyển cơ.
May thay, những rác thải đồ ăn đã được cậu vứt ngay
sau khi sử dụng nên chúng không để lại bất kì mùi hôi thối hay vết ố nào cả.
Cậu đang phải đối mặt với một vấn đề thật sự rắc rối
khi mọi thứ đều rối tung cả lên và nằm bừa bãi khắp nơi.
Trong khi
Amane khẽ thở dài, tiếng chuông cửa bỗng vang lên.
"Ồ"
giọng cậu vang khắp căn phòng.
Cậu cũng đoán
được vị khách đang ở ngoài cửa nhà mình là ai, không phải shipper hay người đưa
thư, vì đơn giản cậu không yêu cầu những thứ đó, ngoài đó có vẻ là vị cứu tinh
duy nhất cho hoàn cảnh hiện giờ.
Amane nỗ lực
nhanh chóng tiến đến cửa trước, từng bước loảng choảng qua các chướng ngại vật
cùng với sự hấp tấp của mình khiến cậu chút nữa đâm sầm vào cánh cửa.
Cậu đứng cách
cửa chưa đến 10cm, hít thở lấy lại tinh thần, nắm khóa cửa và vặn nó ra.
"Xin lỗi
vì đã làm phiền, cái bộ Tupperware hồi nãy cậu trả tôi ấy.... mà cậu đang làm
cái j thế?"
"... Tôi
đang cố gắng dọn dẹp."
Bóng dáng trước
cửa không ai khác chính là Thiên thần – sama, cô bắt đầu nhìn Amane và nhíu mày
lại, do cậu chưa chải chuốt lại đầu tóc nên trông khá lôi thôi. Cậu cũng nhận
ra cô đang nhìn chằm chằm vào cái đầu bùi nhùi của mình nên chỉ có thể đảo mắt
đánh trống lảng.
"Có vẻ
như cậu đã có những giây phút tuyệt vời nhỉ."
"... Tôi
sắp chết đến nơi rồi đây này."
"Chà, dọn
dẹp tiếp đi, đừng lười biếng nữa."
"Tôi đang
cố đây, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu."
"À…"
Tình huống bây
giờ khá tệ, sẽ có 2 trường hợp xảy ra. Thiên thần – sama sẽ ban phước lành cho
cậu khiến cho mọi thứ sạch sẽ ngay chớp mắt.
Hoặc Amane
sẽ bị cô than phiền về lối sống của mình, khiến cậu không thể phủ nhận nó.
Cậu cố gắng hướng
mắt lại về phía sau nơi bãi chiến trường vẫn vẹn nguyên đó không có phép màu gì
xảy ra cả, sau đó quay mặt ra lại trước để nhìn cô, cậu không thể nói về những
thứ trong đó ngay bây giờ được.
Tuy nhiên, cậu
bắt buộc phải đưa ra sự lựa chọn.
Amane đã định
hỏi bí quyết dọn dẹp đồ đạc, cậu muốn được cô đưa ra lời khuyên chứ không muốn
cô nghĩ xấu khi thấy đống hỗn độn trong căn phòng. Trong khi cậu còn đang chần
chừ thì…
"Thật là,
tôi sẽ giúp cậu."
"Cái
gì?"
Đối với Amane,
cậu chỉ muốn nhận được một số lời khuyên từ Mahiru chứ không hề muốn cô trực tiếp
giúp đỡ, khi bạn bắt một cô gái dọn phòng dùm bạn mà không phải là mẹ của mình
thì mặt bạn khá là dày đó.
Cậu đang nghĩ
cách để từ chối cô, nhưng những lời nói tiếp theo của Mahiru khiến cậu không thể
thốt lên được gì nữa.
"Tôi ghét phải nghĩ
rằng, tôi đang sống bên cạnh một căn phòng bẩn thỉu."
(Suu: Destruction: 100)
Lời nói của
Mahiru như những lưỡi dao đâm xuyên qua trái tim cậu như mọi khi, nó khá đau,
nhưng cậu sẽ không tức giận vì cô ấy chỉ nói sự thật, không có gì để bàn cãi cả.
"Nếu cậu
không biết làm việc nhà thì sống cùng gia đình không tốt hơn sao? Dù cho cậu có
lạc quan rằng rồi sẽ quen thôi, nhưng kết quả là cậu không làm được gì cả, sao
cậu không tự nhìn nhận bản thân của mình đi?”
Đây là kết quả
của việc mẹ cậu cưng chiều cậu quá mức khiến Amane không thể tự lo cho bản thân
được, và bây giờ thì cậu phải hoàn toàn tự lập.
"Nếu cậu
dọn dẹp thường xuyên thì việc này sẽ không xảy ra đâu, giờ cậu phải tập giữ vệ
sinh căn phòng của mình đi."
“…..được rồi.”
Dù bị phàn nàn nhiều như vậy nhưng cậu không hề tức giận.
Bởi vì cậu đã được Mahiru giúp đỡ rất nhiều và đó cũng là sự thật, đồng thời cậu
cũng biết rõ đó là lỗi của mình. Nếu cậu còn cố mà cãi chày cho cái sai của
mình thì đúng là nên chặt cu thật rồi.
"Tôi có thể dọn căn phòng của cậu trước được
không?"
“…..vì sao cô lại dọn nó trước?”
“Chẳng vì sao cả, chỉ là tôi muốn thế thôi. Và vì tôi
sẽ dọn nó nên cậu nên cất hết đồ quý giá của mình đi.”
"Cái đó
thì cô không cần phải lo."
Tại sao Amane phải lo lắng về việc một cô gái đang lo
lắng cho mình lại cướp đồ của cậu, trong khi đó cậu cũng không có món đồ nào
quý giá cả.
Với lại rõ ràng là vô lý khi một Mahiru dịu hiền lại
đi lấy đồ của người khác.
"... cậu
không lo lắng à?"
"Chẳng có
gì mà tôi phải lo cả."
"Không, ý
tôi là cậu không lo tôi sẽ thấy mấy ‘thứ đó’ à?" (Suu: You know what I
mean <(“) )
"Tôi
không có sưu tập chúng!"
"Chà, vậy
thì tốt, ta sẽ bắt đầu sau khi tôi về thay đồ và mạng dụng cụ sang...chúng ta sẽ
thanh lọc lại căn phòng."
Amane cười gượng
nhìn về phía Mahiru, cô nàng nhún vai nhẹ một cái và quay trở về phòng của
mình.
Nhận xét
Đăng nhận xét