Nhìn vào bảng xếp hạng có tên nhiều học sinh trên đó được dán trên hành lang, Amane thì thầm “Queo, thời khắc quan trọng đây rồi”. Cậu đến chỗ bảng xếp hạng như những người khác để biết thành quả của mình sau kì thi tuần trước. Như mọi khi, cậu đứng hạng 21, khá ổn nhưng không đáng chú ý. Cậu cũng đoán trước hạng của mình sẽ như mọi lần nên thở phào nhẹ nhõm khi không có bất ngờ nào. À tiện thể, Mahiru vẫn ngồi chễm chệ trên cái ghế thứ nhất trong bảng xếp hạng như mọi lần. Mahiru là một người cực kì giỏi và cô nàng luôn cô gắng không ngừng nghỉ. Cậu thấy cô thường cặm cụi ôn bài xong mỗi bữa ăn tối. Có thể cô nàng đã thông minh sẵn, nhưng 1% IQ đó chẳng là gì so với 99% EQ mà Mahiru đã bỏ ra nên đó là lý do cô luôn đứng đầu. (Shiina – san lại đứng đầu rồi…..) (Như mong đợi, não mình còn lâu mới bằng cô ấy) Bỗng Amane nghe thấy tiếng nói đầy năng động sau lưng mình, cậu bĩu môi và quay lại. “…….có chuyện gì à? Sao nhìn mặt ông lạ thế?” Itsuki thắc mắc...
Thật tồi tệ, Amane thở dài trong khi Mahiru đang ngồi kế bên cậu. Vì cuộc gặp gỡ thảm họa ngoài hàng hiên, cậu buộc phải mời cô nàng qua nhà mình để giới thiệu. Nếu bây giờ mà nói dối tiếp thì thật là tội lỗi. Mà thật ra, cậu vẫn có cách để tránh khỏi những suy đoán và hiểu lầm không cần thiết. Với lại cậu sợ 2 người kia sẽ không giữ mồm kín miệng. “….À thì, tôi thật sự xin lỗi…..” [Mahiru] “…….Cô không làm việc gì có lỗi cả….” [Amane] Dù việc này Mahiru không hề có lỗi, cô nàng vẫn mở giọng xin lỗi. Giáng Sinh Trắng, là ngày tuyết rơi đầu tiên trong năm nay nên việc ra ngắm tuyết ở hàng hiên là điều rất đỗi bình thường. Nếu nghe được tiếng mở cửa trượt thì cậu đã ngăn cô nàng lại, nhưng tiếc thay, cậu lại không nghe thấy vì đang bật nhạc khá to. Hoặc có thể là do Mahiru cố gắng làm trong im lặng nhất có thể nên cậu không để ý. Chitose nhìn qua nhìn lại cả 2 một cách chăm chú, đôi mắt thì sáng long lanh như tìm được món đồ chơi mình yêu thích vậy. “Vậy, hàn...